Trong sách, ông Ethan Gutmann cáo buộc, tội ác mổ cướp nội tạng đã tồn tại hơn chục năm ở Trung Quốc, nó bắt đầu từ cuối những năm 1990 với tù nhân người Duy Ngô Nhĩ; đến năm 1999 khi chính quyền Trung Quốc bức hại Pháp Luân Công thì tội ác này tập trung chính vào học viên Pháp Luân Công.
Phỏng vấn 3 người phụ nữ ở Montreal: Cảm nhận rõ tính nghiêm trọng
Ông Ethan Gutmann kể lại, ở Montreal ông gặp 3 phụ nữ vừa từ Trung Quốc chạy đến. Không người nào biết tiếng Anh, họ đều từng bị bắt đi cưỡng bức lao động vì tu luyện Pháp Luân Công.
Lần phỏng vấn khiến Ethan Gutmann bước đầu cảm nhận rõ tính nghiêm trọng của tội ác mổ cướp nội tạng ở Trung Quốc.
“Một người trong số họ là người ở vùng nông thôn, giọng nói khá nặng. Chúng đưa chị đi kiểm tra sức khỏe. Câu chuyện chị kể làm tôi cảm thấy phi lý, vì chị được kiểm tra thận, gan, mắt, nhóm máu. Kiểm tra mắt không phải kiểm tra thị lực mà là kiểm tra giác mạc.”
“Chị không ý thức được việc kiểm tra này liên quan đến tội ác mổ cướp nội tạng. Chị cảm thấy lạ khi tôi quan tâm đến chuyện này; thế rồi chị lại tiếp tục kể cho tôi nghe những cực hình mà chị phải chịu.”
Trong những điều tra của Ethan Gutmann sau đó, rất nhiều người đã xác nhận nỗi sợ hãi trong lòng họ: Tội ác mổ cướp nội tạng thật sự tồn tại trên quy mô rộng khắp. Thậm chí nhiều học viên Pháp Luân Công bị cưỡng chế thử máu ngay trong nhà của họ.
“Tôi rất cẩn thận, không cho người tham gia phỏng vấn biết tôi đang làm gì, chỉ hỏi về chuyện kiểm tra sức khỏe. Có những lần tôi nói chuyện suốt 8 tiếng với họ và được nghe kể toàn bộ câu chuyện, mọi chuyện xảy ra trong trại cưỡng bức lao động. Từ đây tôi có thể phán đoán câu chuyện họ kể có đáng tin hay không.”
“Tôi mong độc giả sau khi đọc được những câu chuyện này sẽ tự có kết luận cho mình. Đây là cách nghĩ của tôi.”
Phỏng vấn 1 người tại Canada: Nhiều quan chức cấp cao và công an Trung Quốc tu luyện Pháp Luân Công
Ông Ethan Gutmann muốn điều tra từ khi Pháp Luân Công bắt đầu truyền ra ở Trung Quốc (trước tháng 4/1999 khi chính quyền Trung Quốc cấm Pháp Luân Công).
Một người trú tại Canada tên Đinh Tĩnh (Dingjing) đã giúp ông thỏa mãn tâm nguyện. “Ban đầu cô không đồng ý kể, chỉ nói câu chuyện của cô không có ý nghĩa gì.”
Cô Đinh Tĩnh để lại cho Ethan Gutmann ấn tượng sâu sắc, cô là người “rất thú vị”, “khi gặp nhau cô tỏ rõ vui vẻ, chuẩn bị trà và café cho hai người chúng tôi.”
Cô Đinh Tĩnh giới thiệu mình là người phụ trách tại 3 điểm luyện công ở Bắc Kinh, một nơi ở Đài Truyền hình Trung ương (CCTV), một nơi ở Bộ Công an (PBS), một nơi ở công viên Mễ Uyên Đàm, những nơi đó đều có quan chức cấp cao Trung Quốc tham gia tu luyện Pháp Luân Công.
Ông Ethan Gutmann nói, “đây là điều vô cùng khó hiểu. Trong sách, tôi đã tốn nhiều giấy mực cho vấn đề này”.
“Cô ấy đã nghỉ hưu, là một cán bộ có năng lực tổ chức rất tốt, rất cẩn thận, không tiết lộ cho chúng tôi biết tên của những cán bộ tu luyện. Tôi tin rằng, vợ ông cựu lãnh đạo Lý Bằng là học viên Pháp Luân Công, cô nói, rất nhiều quan chức cấp cao tu luyện Pháp Luân Công, trong đó có cả cảnh sát mật.”
“Năm 1997, 1998, cảnh sát mặc thường phục bắt đầu xuất hiện tại điểm luyện công do cô Đinh Tĩnh phụ trách, họ giả bộ có hứng thú đối với Pháp Luân Công, vì những người này hay hút thuốc vụng trộm (học viên Pháp Luân Công không hút thuốc). Họ hay đến hỏi chuyện, hỏi tên tuổi, địa chỉ và những thông tin cá nhân khác của học viên Pháp Luân Công. Sau đó vào năm 1998, Đài Truyền hình Bắc Kinh đã phát chương trình lên án Pháp Luân Công. Vào đầu năm 1999, cô Đinh Tĩnh đã dự đoán trước được tình hình Pháp Luân Công sẽ bị bức hại.”
Ông Ethan Gutmann cho biết, đây là câu chuyện không thể thiếu trong cuốn sách. “Những người trong chính quyền Trung Quốc tu luyện Pháp Luân Công chẳng khác nào họ đã thừa nhận giá trị của Pháp Luân Công, đây là vấn đề làm Đảng Cộng sản Trung Quốc lo lắng.”
Trong quá trình điều tra, ông Ethan Gutmann còn được một quan chức quan trọng trong ngành tài chính Trung Quốc tiết lộ sự thật về một công văn đỏ được ban hành vào năm 1996 có nội dung: Chúng ta phải ngăn chặn Pháp Luân Công. Đây là văn bản tối mật chỉ gửi cho những quan chức cao nhất của Đảng. Quan chức này hiện đang sống ở Thượng Hải, không còn giữ chức vụ cũ nữa.
Thực địa tại Bangkok
Không chỉ phỏng vấn tại nhiều nơi ở Canada và Mỹ, ông Ethan Gutmann còn đi Hồng Kông, Đài Loan, Úc, Thái Lan.
“Năm 2008, tôi đi Bangkok – Thái Lan, ở đó có hơn 100 học viên Pháp Luân Công. Thời gian này để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Trước khi kể chuyện cho tôi nghe, những người ở đây chưa tiết lộ câu chuyện với bất cứ ai.”
“Học viên Pháp Luân Công sống ở đó rất khó khăn, họ không biết nói tiếng Thái Lan, họ chờ đợi những nước khác chấp nhận cho đến tị nạn. Họ đi đến nhiều nơi khác nhau, có người đến Phần Lan, Canada, New York… Đó là một trải nghiệm tuyệt vời, vì họ luôn giúp đỡ lẫn nhau, đây là điểm khác biệt với nhiều nhóm dân tị nạn khác.”
“Họ (Pháp Luân Công) sống chen chúc trong một nhà trọ, thời tiết thì nóng nhưng không có máy điều hòa, chúng tôi ngồi ăn cùng nhau và họ kể cho tôi nghe câu chuyện họ trải qua ở trong tù cùng những cực hình vô cùng khủng khiếp.”
“Có nhiều người đến từ Trường Xuân, họ biết câu chuyện chèn sóng truyền hình ở Trường Xuân, tôi phải tốn thời gian vài ngày để tìm hiểu họ là ai, chuyện gì xảy ra với họ… Tôi tin vào câu chuyện và cảm thấy khâm phục lòng quả cảm của họ”.
“Họ kể cho tôi về ‘xe tải lớn’ (biệt hiệu của học viên Lưu Thành Quân, người phụ trách chính sự kiện chèn sóng ở Trường Xuân, sau này bị bức hại đến chết) là người như thế nào… Câu chuyện thật kinh động”. Họ cũng kể về những người khác tham gia trong sự kiện này, ví dụ như Hầu Minh Khải…
Ethan Gutmann nói: “Quá trình đi phỏng vấn rất mệt, khi tôi rời khỏi đây thì người như sức tàn lực kiệt.”
Hình ảnh cảm động ở Hồng Kông
Không phải tất cả các chuyện phỏng vấn đều được Ethan Gutmann đưa vào sách “Đại thảm sát”.
Ethan Gutmann cho biết ông đi Hồng Kông hai tuần. Ông kể: Có nhiều học viên Pháp Luân Công phải sống trong một nơi chật hẹp không thể tin nổi, điền kiện sống quá thiếu thốn. Họ ngồi đó và gọi điện thoại về Trung Quốc giảng sự thật về Pháp Luân Công.
Hình ảnh gây xúc động mạnh đối với Ethan Gutmann. Ông chia sẻ, ông thấy họ là những người thật đáng quý và đáng phục.
“Điều kiện ở Trung Quốc không cho phép họ giảng sự thật… Họ không kháng nghị vì chuyện tu luyện của cá nhân mà muốn giảng sự thật cho mọi người biết, đây là việc làm quá khó.”
Tội ác mổ cướp nội tạng liên quan đến mọi người
Ngày 18/9/2015, tại cuộc họp thu thập ý kiến của Quốc hội Mỹ, ông Ethan Gutmann đã công bố kết quả điều tra của Tổ chức Quốc tế Điều tra Pháp Luân Công, theo đó tội ác mổ cướp nội tạng đang có chiều hướng gia tăng.
Ethan Gutmann nói: “Tội ác này liên quan đến mọi người. Có phải khi Hitler chết thì tội ác của đảng Nazi rơi vào quên lãng? Đây là điều thật nực cười. Mọi người đều phải suy nghĩ họ đã làm gì. Đảng Nazi đã làm gì, họ làm gì. Đây là việc vô cùng quan trọng.”
“Tôi cho rằng, chính phủ Mỹ biết tội ác này. Họ cũng tin vào câu chuyện này. Vì chuyện này đã được ông Vương Lập Quân xác thực. Họ không thể mãi che đậy thông tin. Tôi hy vọng ông Vương Lập Quân được bảo vệ, nếu chính phủ Mỹ không bảo vệ Vương Lập Quân thì ông ta sẽ bị rơi vào trong bầy sói, đúng không? Vì thế chính phủ Mỹ phải nói ra sự thật, phải công bố trong 24 tiếng đó ông Vương Lập Quân đã nói những gì.”
“Chính phủ Mỹ nợ thế giới một sự thật, tôi tin ông Vương Lập Quân đã kể về tội ác mổ cướp nội tạng, đây là trải nghiệm lớn trong cuộc đời ông ta. Vương Lập Quân từng được một giải thưởng vì tham gia vào tội ác mổ cướp nội tạng.”
“Vương Lập Quân, Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang đều đã ngã ngựa trong cuộc đấu đá giữa các phe phái trong Đảng. Điều chúng ta cần làm là nhìn nhận cho đúng tội danh của họ, ghi chép lịch sử là vấn đề quan trọng (tội thật của họ là bức hại Pháp Luân Công, mổ cướp nội tạng học viên Pháp Luân Công), đây là việc chúng ta cần làm cho những người đã bị mất người thương yêu của họ. Việc chúng ta làm chính là nhìn cho đúng sự thật lịch sử.”
“Sự thật là vô cùng quan trọng, nó liên quan đến tất cả mọi người.”
“Giảng sự thật là việc Pháp Luân Công muốn làm, đây là cách mà Pháp Luân Công muốn thay đổi Trung Quốc chứ không phải bằng con đường thương mại.”
Cả hệ thống chính quyền đang né tránh
“Họ luôn né tránh và che giấu, cho dù không ai thừa nhận điều này. Tội ác này làm chính quyền Trung Quốc mất hết danh dự. Trong Cách mạng Văn hóa, ông Mao Trạch Đông đã tiêu diệt mọi thứ khác biệt… cuối cùng thì bây giờ mọi thứ đều hỏng bét, nhưng mổ cướp nội tạng chuyện là gay nhất, vì nó xảy ra ngay trong xã hội hiện đại, và vẫn đang tiếp tục xảy ra.”
“Mổ cướp nội tạng là hủy diệt loài người, nó đe dọa sự tồn vong của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Khi một người còn sống bị lấy mất nội tạng thì đúng là cái chết quá đáng sợ, một tình trạng vô nhân đạo khủng khiếp của giới y học. Quá nguy hiểm, không khác gì bị nổ bom hoặc bị ung thư.”
Khi không còn hệ giá trị đạo đức, Trung Quốc sẽ ra sao?
Trong quá trình phỏng vấn, phóng viên cảm thấy ông Ethan Gutmann quá nặng lòng đối với Trung Quốc, với người Trung Quốc.
Ông nói: “Vấn đề ở đây là liên quan đến tương lai Trung Quốc, liên quan đến Trung Quốc sẽ trở thành như thế nào.”
“Tại sao tôi bị cuốn vào vấn đề Pháp Luân Công?”
“Pháp Luân Công là đại diện cho giá trị đạo đức Trung Quốc, đây là điều quan trọng nhất. Tôi thường nghĩ đến một Trung Quốc không có Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng tôi còn nghĩ nhiều hơn đến giá trị đạo đức. Hãy nhìn vào nước Nga mà xem, khi không còn hệ giá trị đạo đức nó không thể trở thành một quốc gia đúng nghĩa.”
“Từ hoạt động kháng nghị của Pháp Luân Công tôi thấy được tương lai. Việc giải quyết vấn đề Pháp Luân Công rất quan trọng cho tương lai Trung Quốc, có thể quyết định việc Trung Quốc sẽ nổi lên như thế nào.”
Theo Epoch Times