Thời điểm tôi tốt nghiệp trường y, thân hình tôi cao dong dỏng, xinh đẹp và thanh lịch, lạnh lùng và kiêu ngạo, nóng nảy và thích tranh đấu. Tôi cảm thấy mình vượt trội hơn người khác trong thói quen ăn uống, chọn lựa quần áo, nhà cửa, và phương tiện đi lại. Khi những người khác còn đang đi xe đạp, tôi đã có một chiếc xe máy. Khi việc đi xe máy đã đang trở thành thời thượng, thì tôi đã chuyển sang đi bằng xe hơi riêng của mình.
Mỗi ngày trôi qua tôi sát vai với người chồng của mình, anh là một sỹ quan cảnh sát. Chúng tôi là một cặp vợ chồng tình cảm. Tôi có thể thấy và cảm nhận những người khác ganh tị với chúng tôi qua cách mà họ nhìn chúng tôi.
Ở bệnh viện, tôi là trưởng khoa và bởi vậy tôi cũng có chút tiếng tăm. Tôi cũng được coi là một đảng viên ưu tú, và đã được đề cử là cá nhân tiên tiến khu vực và lao động tiên tiến kiểu mẫu ở cả cấp thành phố và cấp quốc gia.
Cho dù ở phương diện gia đình cũng như sự nghiệp, điều này đối với tôi quả là “hạnh phúc vô song”.
Nhưng vận may không bao giờ là mãi mãi. Do tôi dồn quá nhiều thời gian và sức lực mưu cầu danh lợi, tiền tài và tranh đấu với mọi người để đánh bại và chinh phục được tất cả, nên cơ thể tôi càng ngày càng trở nên tệ hại. Tôi bắt đầu mắc bệnh tim, suy nhược thần kinh, bệnh ngoài da, đau bụng kinh, viêm bể thận, giãn bàng quang, viêm túi mật, viêm dạ dày, và các vấn đề về lưng.
Thuốc men đã trở thành đồ ăn hàng ngày của tôi. Cuộc sống của tôi ngày càng thống khổ. Hàng ngày, tôi chữa bệnh cho bệnh nhân, nhưng tôi lại không thể chữa khỏi bệnh của chính mình. Tôi tìm đến các môn khí công như là phương cách cuối cùng, học hết môn khí công này rồi lại học môn khí công khác, nhưng không hề khởi sắc.
Đúng là họa thì không khi nào đến một mình. Bấy nhiêu đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Đầu tiên tôi phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Tự bao giờ tôi đã sống trong sự lừa dối? Bởi vì đâu mà tình yêu và lòng tin của tôi lại bị phản bội? Tôi phải làm gì trước sự việc này?
Sau đó trong đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ tôi phát hiện ra chồng tôi đã đã mắc bệnh truyền nhiễm lây qua đường tình dục và đã truyền nó sang tôi! Chao ôi! Thật đáng xấu hổ! Thật quá đau lòng! Tôi phải tiếp tục sống sao đây?
Thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ! Tinh thần của tôi suy sụp. Vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt tôi đã biến mất. Tôi thực sự muốn chết.
Dù tôi đã cố gắng yêu cầu và nài nỉ chồng tôi ly dị, nhưng anh ấy đã không đồng ý. Ngày ngày chúng tôi triền miên tranh luận nhưng không có kết quả.
Tôi thấy vô cùng nhục nhã và tuyệt vọng.
Cuối cùng tôi đã âm thầm tìm cách điều trị căn bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục của tôi, và nó đã được chữa khỏi. Nhưng trái tim của tôi vẫn tan vỡ.
Tôi bị mất ngủ nghiêm trọng. Ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, tôi vẫn không thể chợp mắt. Trái tim và tâm hồn tôi tràn đầy hận thù. Tôi mong muốn trả thù. Tôi lên kế hoạch trả thù chồng mình.
Tôi kể cho chồng tôi về những điều mà tôi đang nghĩ. Anh ấy nói anh ấy biết tôi không muốn như vậy. Tôi đã tìm đến những bạn bè có tầm ảnh hưởng và có địa vị cao của anh ấy để nói cho họ biết về hành vi vô đạo đức của anh ấy, trong khi chồng tôi vẫn không thể tin nổi là tôi đã làm điều như vậy.
Chấm dứt cơn ác mộng
Tháng 02 năm 1994, một vài người bạn đã khuyên tôi học Pháp Luân Đại Pháp, kể từ đó tôi bước đi trên con đường của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Cơn ác mộng của tôi đã kết thúc. Tôi đắm mình trong Phật quang. Tôi trở thành một người hoàn toàn mới và hướng tới tương lai, ngẩng cao đầu và tràn đầy hy vọng, niềm tin và hãnh diện.
Tịnh hóa thân thể
Sau bốn tháng tinh tấn tu luyện, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Bệnh viêm dạ dày và bàng quang của tôi đã biến mất. Sau khi tôi sinh con, bàng quang của tôi mất độ đàn hồi khiến tôi mất kiểm soát tiểu tiện. Tôi đã phải sử dụng băng vệ sinh suốt 365 ngày trong năm. Điều đó vô cùng bất tiện.
Một buổi tối sau giờ làm, tôi trở về nhà nghỉ ngơi. thiên mục của tôi khai mở và tôi có thể nhìn vào trong bụng của mình. Tôi thấy một bó gì đó có màu giống như màu tóc xám bạc, dài khoảng 40cm và rộng khoảng 20 cm. Nó bắt đầu di chuyển xuống dưới và nhanh chóng bị bài xuất ra.
thiên mục của tôi cũng nhìn thấy một thứ gì đó giống như con cua bò xung quanh bên trong ổ bụng của tôi. Nó bắt đầu di chuyển lên trên cổ họng của tôi. Và tôi đã nhổ nó đi.
Kể từ đó, bệnh bàng quang mà tôi phải chịu đựng suốt mấy chục năm đã biến mất. Tôi cũng khỏi bệnh viêm dạ dày và giờ đây tôi có thể ăn bất cứ thứ gì cũng không hề bị kích ứng dạ dày.
Hóa giải mâu thuẫn, hòa hợp như thuở đầu
Việc chồng tôi ngoại tình đã làm trái tim tôi tan nát. Tôi vô cùng căm ghét anh ấy bởi anh ấy đã mang về cho tôi bệnh hoa liễu đó. Sau khi tu luyện các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, oán hận sâu sắc của tôi với chồng dần dần đã được hóa giải. Tôi không chỉ tha thứ cho anh ấy, mà còn đối xử với anh ấy tốt hơn trước kia.
Khi chồng tôi bị suy kiệt do mắc bệnh tiểu đường, bệnh tim, đột quỵ, suy thận, chúng tôi đã đi khắp nơi để tìm cách điều trị, nhưng đều không có hiệu quả. Anh ấy phải ở nhà để nghỉ ngơi và uống thuốc. Tôi bỗng nhiên trở thành bảo mẫu toàn thời gian của anh ấy.
Anh ấy đã hoàn toàn bị mất tự chủ. Tôi không hề xem thường hay phàn nàn về mùi hôi thối hay dơ bẩn. Thay vào đó, tôi kiên nhẫn và ân cần nâng anh ấy lên lau rửa và đỡ anh ấy nằm xuống. Đôi khi làm như vậy vài lần một ngày.
Một hôm,anh ấy nói với con trai của chúng tôi: “Bố sắp chết rồi. Khi bố chết đi, bố muốn con hứa với bố rằng không bao giờ quên điều này. Hãy luôn nhớ rằng con có một người mẹ có công lao rất lớn với gia đình của chúng ta. Con nhất định phải hiếu thuận với mẹ. Con nhất định phải vâng lời mẹ con.”
Chồng tôi sợ rằng con trai chúng tôi sẽ quên mất điều anh đã dặn dò, nên anh đã nhắc lại nhiều lần những lời đó. Không đầy một tuần sau, anh ấy đã thanh thản ra đi.
Đại Pháp là siêu thường
Tôi đã nghiên cứu về y khoa tại một trường đại học. Tôi tin vào khoa học thực chứng. Đảng Cộng sản đã đầu độc người dân Trung Quốc với thuyết vô Thần luận dị hợm, do đó, cũng như bao người khác, tôi đã coi các vị Thần và Phật là chỉ những câu chuyện thần thoại và mê tín dị đoan.
Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi cảm thấy như mình được đánh thức khỏi cơn mê. Tôi nhận ra rằng Phật Thích Ca Mâu Ni và Chúa Jesus thực sự là những nhân vật lịch sử có thật, và rằng mọi điều mà Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp) giảng đích thị là chân lý. Sau khi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi nên tôi có thể tận mắt chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp.
Đó là vào nửa đầu năm 1999. Một hôm sau khi ăn tối, tôi làm xong việc nhà, tôi sang nhà hàng xóm để học Pháp. Chúng tôi đang đọc “Chuyển Pháp Luân”. Đột nhiên tôi thấy lồng ngực của mình mở ra. Tôi thấy nhìn thấy dải xương sườn của mình. Tôi cũng thấy máu từ từ chảy qua huyết quản của mình. Tôi thấy trái tim màu đỏ của tôi đau nhói. Tôi nhìn thấy cảnh tượng này trong khoảng một phút hoặc lâu hơn.
Tôi đã rất sốc. Tôi đã làm nghề y nhiều thập kỷ, tôi đã chứng kiến việc khám nghiệm tử thi nhưng chưa bao giờ tôi có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng đến vậy. Đại Pháp quả thực siêu thường.
Những năm qua, tôi thường nhìn thấy các ký tự trong cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” đổi màu, khi thì màu tím, khi thì màu lam. Tôi cũng nhìn thấy những quầng sáng trắng trong suốt với kích thước bằng hạt đậu, bay qua bay lại quanh các ký tự đó. Thật tuyệt vời làm sao.
Thỉnh thoảng, trong khi đả tọa tôi nhìn thấy Pháp Luân, cao hơn nửa mét so với sàn nhà. Khi tôi nghĩ nó đến, nó liền đến. Đúng như những gì Sư phụ đã mô tả. Có quá nhiều những hiện tượng mà khoa học hiện đại không thể nào giải thích nổi.
Với những đồng tu mà thiên mục bị phong bế hoàn toàn, thì cũng đều có thể cảm nhận được những biến hóa thân thể siêu thường.
Hiện tại sự xem trọng vật chất, tiền bạc được đặt lên hàng đầu, đạo đức xã hội tha hóa, thiên tai nhân họa ngày càng tăng. Nếu người ta không tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, thử hỏi làm cách nào để con người có thể cải biến thế giới được tốt hơn?
Đối mặt trước bức hại, kiên định đức tin
Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng ở Trung Quốc vào tháng 05 năm 1992. Hàng trăm triệu người đổ về để tiến nhập vào môn tu luyện. Số lượng người tập luyện tăng vượt trội so với số đảng viên. Ngay cả các quan chức chính phủ theo Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản) cũng tham gia tập luyện.
Giang đã lo sợ và héo hon vì đố kỵ mà quay sang hận thù. Vào tháng 07 năm 1999, Giang đã phát động một chiến dịch tàn bạo lên hàng trăm triệu những người tin và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những người tin vào Chân – Thiện – Nhẫn. Hàng triệu người bị bắt giữ tập thể. Tôi cũng là một trong số những người bị bắt giữ.
Tôi bị giam giữ và thẩm vấn phi pháp ở trong đồn công an địa phương trong hơn 12 ngày. Khi tôi được thả ra, tôi đã tiếp tục làm việc ở bệnh viện.
Một hôm, giám đốc bệnh viện hỏi tôi: “Cô vẫn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp à?”
Ngay tức khắc tôi trả lời dõng dạc: “Luyện chứ, tất nhiên là tu luyện rồi. Tôi vẫn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Làm sao tôi có thể không luyện Pháp Luân Công được!”
Vị giám đốc này rất sửng sốt, nhưng tiếp tục hỏi, “Cô có định đến Bắc Kinh thỉnh nguyệnkhông?”
Tôi trả lời: “Có.”
Ông ấy muốn biết thời gian tôi đi. Tôi nói với ông ấy rằng tôi cũng chưa biết chắc chắn là khi nào, nhưng tôi sẽ đi khi thời cơ chín muồi.
Giám đốc đã sợ rằng ông có thể bị liên lụy và bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng bất lợi. Do đó ông đã thu thập thông tin của tôi và chuyển cho Phòng 610 địa phương, một tổ chức được Giang Trạch Dân thành lập chỉ để bức hại các học viên.
Vào dịp Tết Nguyên Đán năm 2000, giám đốc bệnh viện gọi tôi đến để dò hỏi tôi một lần nữa.
Với khuôn mặt cau có, ông hỏi tôi: “Cô vẫn tiếp tục tu luyện hãy sẽ dừng lại?”
Tôi biết ông ấy nghĩ rằng tôi mới được trả tự do và tôi hẳn sẽ sợ mà không dám tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa, nên tôi đã trả lời thẳng thắn với ông ấy một các dứt khoát: “Tất nhiên. Tôi vẫn sẽ tu luyện và sẽ tiếp tục tu luyện.”
“Cô vẫn sẽ đến Bắc Kinh thỉnh nguyện à?”
Tôi nói: “Vâng, tôi vẫn muốn làm điều đó.”
Ông nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tại sao cô lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?”
Tôi nói với ông ấy: “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt! Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi đã không cần phải dùng một viên thuốc hay một mũi tiêm nào cả. Nếu tôi không tu luyện, tôi có thể đã chết rồi. Tại sao tôi lại có thể không tu luyện nữa kia chứ?”
Bao ngôn từ cứ thế tuôn ra: “Có gì sai khi sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn? Khi các bác sỹ kê đơn thuốc, có một phần trăm nhất định khoản tiền hoa hồng được tự động khấu trừ lại.
“Khi tôi kê đơn thuốc cho những bệnh nhân gặp khó khăn về tài chính, tôi không hề kê tăng thêm một chút tiền hoa hồng nào. Tôi cũng vẫn đưa cho họ đơn thuốc để họ có thể mua thuốc ở các hiệu thuốc tại địa phương bởi chúng sẽ rẻ hơn khi mua ở hiệu thuốc của bệnh viện.
“Có lần, có một phụ nữ lớn tuổi đến từ trại dưỡng lão. Tôi còn đi cùng bà ấy đến hiệu thuốc và trả tiền thuốc cho bà ấy, đến mức tôi hết sạch tiền trong túi. Bà ấy đã nói với tôi rằng chưa có bác sỹ nào từng làm điều như vậy cả. Thành thật mà nói, nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ có thể làm được như vậy.”
Tôi để ý thấy ông ấy đang chăm chú lắng nghe, nên tôi tiếp tục: “Tôi là một trưởng khoa trong bệnh viện. Các trưởng khoa thường xuyên được thuyên chuyển. Khi thuyên chuyển, các trưởng khoa luôn mang theo các quỹ tiền đã tích lũy được của khoa, và chỉ để lại vài đồng. Khi tôi được thuyên chuyển từ khoa dược sang khoa hồi sức, tôi đã để lại 28.000 đô la cho vị trưởng khoa mới. Đó cũng là điều mà chưa một trưởng khoa nào từng làm kể từ khi bệnh viện này được thành lập.“
Giám đốc bệnh viện nhẹ nhàng nói với tôi: “Được rồi. Cô có thể đi.”
Kể từ đó, không một ai đến làm phiền tôi nữa.
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục / Minh Huệ