Căn bệnh hiểm nghèo xuất hiện
Cuối năm 2017, tôi đột nhiên bị tê bì và giảm cảm giác toàn thân. Tôi tới bệnh viện Quân Y 13 (Quy Nhơn) để khám, rồi điều trị bằng điện châm. Với rất nhiều mũi kim châm khắp cơ thể, mỗi lần số kim ấy bị kích điện tôi đều thấy đau đớn và khó chịu vô cùng.
Suốt 22 ngày điện châm nhưng bệnh tình không có cải thiện nhiều, đồng thời mắt trái của tôi ngày một mờ đi; nên gia đình quyết định chuyển tôi đến bệnh viện Chợ Rẫy. Tại đây, bác sĩ cho biết tôi đã mắc căn bệnh: Viêm tủy thị thần kinh. Bác sĩ nói căn bệnh này gây ra bởi việc hệ miễn dịch của tôi đã chống lại chính tế bào thần kinh thị giác và tủy sống của bản thân tôi; thêm vào đó là căn bệnh này không có thuốc chữa; việc điều trị chỉ giúp tôi bớt đau và kéo dài khoảng thời gian giữa những lần tái phát.
Tôi như chết điếng khi nhận được kết quả ấy. Tôi nghĩ về đứa con gái bé nhỏ của mình, nó chỉ mới hai tuổi thôi; tôi làm sao chăm sóc, nuôi dạy con bé khi sức khỏe của tôi không còn? Rồi chẳng biết tôi sẽ ra đi vào lúc nào nữa; khi đó nó sẽ mồ côi mẹ, sẽ bơ vơ, sẽ đáng thương biết nhường nào. Nghĩ tới điều đó mà tâm can tôi như tan nát, còn đau đớn và đáng sợ hơn cả cái chết của chính mình.
Tôi cố gắng theo bác sĩ điều trị ngay. Thế nhưng dù đã điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy – bệnh viện tuyến cuối rồi – mà cứ một, hai tháng là bệnh tình lại trở nặng; tôi bị liệt toàn thân, khắp cơ thể như nằm trên ngàn vạn mũi kim vậy. Tôi hoàn toàn mất khả năng tự chăm sóc bản thân, dù là những sinh hoạt tối thiểu nhất.
Nỗi thống khổ tiếp tục ập tới
Nhưng đó chưa phải là tất cả, nỗi kinh hoàng thật sự sau đó mới ập tới, cơ thể tôi dần xuất hiện những cơn co rút. Cứ mỗi khi lên cơn, tay chân tôi bị rút cơ co quắp, toàn thân rúm ró. Rồi từng giây, từng giây trong suốt hàng ngàn giây sau đó, các thớ cơ trên người tôi đều bị kéo căng ra như sắp đứt thành nhiều phần vậy, đau đớn khôn cùng; tôi chỉ có thể chịu đựng và cố gắng duy trì hơi thở yếu ớt của mình.
Tôi liên tục phải truyền thuốc ức chế miễn dịch liều cao, thậm chí là lọc máu nhiều lần. Và từng ngày trôi qua, sự sống của tôi đều duy trì bằng thuốc. Tôi có hỏi bác sĩ rằng tôi phải uống thuốc bao lâu thì có thể dừng, không cần uống nữa? Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm mà trả lời: “Uống suốt đời!”.
Câu trả lời ấy, quả thật đã khiến tôi rơi vào tận cùng của hố sâu tuyệt vọng. Chưa nói đến tiền thuốc mỗi tháng hơn bốn triệu đồng, tiền lọc máu hơn trăm triệu là khó khăn cho kinh tế gia đình; thì việc uống thuốc tây lâu ngày và nhiều như thế chắc chắn cơ thể tôi không cách nào chịu nổi; không chừng chưa chết vì bệnh viêm tủy tôi đã chết vì tác dụng phụ của việc dùng thuốc kinh niên rồi.
Bắt đầu tìm lối thoát ở Phật Giáo
Tôi oán trách số phận sao quá khắc nghiệt với mình như vậy. Bế tắc, chán nản, cùng cực khiến tôi trở nên nóng nảy, thiếu kiên nhẫn. Bất kỳ chuyện gì không vừa ý hay gặp người không hài lòng, tôi liền thể hiện thái độ bốc đồng, quát tháo.
Chứng kiến tôi trong tình cảnh khốn khổ như vậy, người em họ đã cho tôi nghe kinh Phật. Từ dạo đó, tôi có ý muốn quy y, nhưng có lẽ do không đủ duyên nên ý định của tôi không thành. Tôi chỉ còn biết phát tâm nguyện: “Nếu đời này con không thể tu, xin nguyện cho con đời đời kiếp kiếp sau này luôn có duyên gặp được Phật Pháp, mãi cho đến ngày con tu thành chính quả”.
Cơ duyên gặp được Pháp Luân Đại Pháp
Có lẽ tâm nguyện ấy của tôi đã vang thấu đến Trời xanh, nên Ông đã ban cho tôi một cơ hội quý báu hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.
Vào cuối tháng 5 năm 2021, có người bạn đã giới thiệu môn tu luyện Phật Pháp Pháp Luân Công cho tôi. Một môn tu luyện mà tôi không cần phải quy y, tôi có thể tu ngay giữa đời thường này.
Và lần đầu tiên khi đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Công – thì tôi biết rằng tâm nguyện của tôi đã thật sự được hồi đáp. Trí huệ của tôi như được mở ra, tôi đã hiểu vì sao tôi lại ở đây và trải qua những đau đớn này. Cuốn sách cũng chỉ cho tôi con đường để cải biến số phận của mình.
Biết được bản thân đã gặp được Chân Pháp, tôi chăm chỉ luyện tập năm bài công và chú ý tu tâm tính của mình.
Sự Thần kỳ triển hiện
Thật huyền diệu thay! Chỉ sau gần hai tháng tu luyện, cơ thể và tâm tính của tôi đã có những chuyển biến rất lớn. Tôi cũng dần không còn phải dùng đến thuốc nữa – điều mà trước đây tôi không bao giờ dám nghĩ tới.
Cho đến nay là hơn nửa năm bước vào tu luyện, tuy không còn phải dùng thuốc nhưng sức khỏe của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Tôi đã có thể đi lại, chăm sóc bản thân, chăm sóc gia đình, con cái.
Từ khi đắc Pháp, tôi cảm nhận được tâm mình cũng có nhiều cải biến. Giống như ao bùn được từng ngày rót vào những dòng nước tinh khiết, trong lành vậy. Tôi không còn nóng tính như trước nữa; mỗi khi gặp chuyện không như ý, hay ai đó nói điều không tốt về mình tôi đều nhẫn nại và đối đãi bằng tâm thái an hòa. Tôi cũng biết nghĩ cho người khác nhiều hơn; không còn đặt nặng vấn đề tiền bạc hơn tính mạng nữa, không còn hứng thú với những bon chen đấu đá nữa.
Lời cảm ân sâu sắc đến Người sáng lập Pháp Luân Công
Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đã vượt qua được bệnh tật, cuộc sống trở nên thật an yên, thanh thản và hơn hết tôi đã tìm thấy giá trị thật sự của đời người. Trong thâm tâm, tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ Lý, Người đã khai sáng cho tâm hồn và cuộc đời tôi. Con xin chân thành gửi lời cảm tạ Người.
Và bạn hữu duyên ơi, nếu bạn đang gặp khó khăn trong cuộc sống hay đang phải đối mặt với bệnh tật dày vò, đặc biệt là trong lúc dịch bệnh tràn lan như hôm nay, thì những chia sẻ này của tôi chính là dành cho bạn. Hy vọng bạn có thể thử tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp, biết đâu bạn sẽ đắc được điều trân quý, có cơ hội để thay đổi cuộc sống của chính mình. Tôi thành tâm mong bạn sẽ luôn bình an và mạnh khỏe!
Nguyễn Thị Đà Ngân, sinh năm 1990. Hiện tôi đang sống tại Phú Hòa, tỉnh Phú Yên. Số điện thoại của tôi là 0376 095 411