Tôi là học sinh trung học phổ thông của một trường quốc tế ở Trung Quốc. Kể từ khi bắt đầu đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, cách nhìn nhận của tôi về cuộc sống và thế giới đã thực sự thay đổi. Tôi trở thành một học sinh tốt hơn, một người tốt hơn.
Nhớ lại những bài giảng khi đối mặt với mâu thuẫn
Học sinh không được chỉ định chỗ ngồi trong phòng học, và không có đủ chỗ cho tất cả mọi người. Do đó, trong nhiều năm, các học sinh vẫn phải giữ chỗ ngồi và tranh đấu với nhau để có chỗ ngồi.
Trước khi bắt đầu năm học, tôi đã tới phòng học, chọn một chỗ ngồi, và chồng tất cả sách giáo khoa và tài liệu lên trên bàn. Vào ngày học đầu tiên, tôi đi đến phòng học để lấy sách giáo khoa, nhưng tất cả sách và tài liệu của tôi đã biến mất, và trên bàn là tài liệu của một người khác.
Tôi phải mượn một quyển sách và vội vàng chạy tới lớp học buổi sáng. Vào giờ ăn trưa, tôi đi tới phòng học và nhìn thấy một bạn gái đang ngồi ở chỗ đó. Tôi nói với bạn ấy rằng tôi đã giữ chỗ này và hỏi tại sao bạn ấy lại ném sách vở của tôi đi.
Cô tuyên bố rằng chỗ ngồi này là từ lâu đã là của cô ấy rồi, tôi đáp lại rằng đây là khu vực công cộng và ai nhận trước thì được trước.
Cô cảm thấy khó chịu và nói tôi muốn lấy chỗ thì phải đánh nhau với cô ấy. Việc này khiến tôi rất bực bội, nhưng sau đó tôi đã nhớ đến Pháp.
Do đó, tôi đã buông bỏ được tâm tức giận và nói rằng cô ấy có thể giữ chỗ ngồi đó. Khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra với những tài liệu của tôi, cô chỉ nói rằng cô đã rải chúng xung quanh lớp học. Tôi mất khá nhiều thời gian để tìm lại tất cả những vật dụng của mình và cảm thấy không vui lắm về sự việc này.
Cuối cùng, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa và có thể vứt bỏ tâm oán giận của mình. Tôi và cô ấy đã trao đổi tài khoản WeChat và trở thành bạn bè. (WeChat là một dịch vụ nhắn tin nhanh.)
Chiểu theo các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí, yêu cầu cần phải nghĩ đến người khác trước, tôi đã kết được thêm nhiều bạn thay vì tạo thêm kẻ thù.
Cải biến bản thân và những người khác
Trong suốt năm học, học sinh phải tham gia các chuyến đi cắm trại. Chúng tôi phải đi bộ qua những con đường dài trên núi, vác theo lều trại, thức ăn và nước uống. Một số thầy cô gọi đó là “huấn luyện sinh tồn.”
Bởi vì nước rất khan hiếm, nên tôi luôn uống rất tiết kiệm. Lúc trước, tôi không chia sẻ nước của mình cho những người khác, vì tôi nghĩ rằng họ nên sáng suốt hơn và mang theo đủ nước cho mình. Các bạn trong nhóm của tôi đã từng trêu chọc tôi bằng cách dọa sẽ lấy nước của tôi.
Kể từ khi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã thay đổi. Bất cứ khi nào có ai hỏi xin nước, tôi sẽ chia sẻ mà không chút lưỡng lự. Khi tôi nhận thấy những người khác đã hết nước uống, tôi mời họ uống nước của tôi. Khi những bạn khác nhận thấy điều này, họ cũng bắt đầu chia sẻ đồ uống của họ.
Hai bạn trong nhóm của tôi từng cãi nhau bây giờ trở nên hòa thuận, và nhóm của chúng tôi trở nên rất hòa hợp.
Một thành viên trong nhóm bị đau đầu và cần người mang giúp cô ấy các vật dụng. Tôi là người duy nhất đề nghị giúp đỡ; tôi cầm túi xách của cô ấy và khoác lên vai. Thật ngạc nhiên, những người khác cũng quyết định giúp đỡ. Do đó, các vật dụng trong túi của bạn ấy được chia ra cho mỗi người chúng tôi mang một chút.
Đại Pháp thật thần kỳ. Tôi chỉ mới có những thể ngộ nông cạn, nhưng tôi đã trải nghiệm những thay đổi tuyệt vời và thậm chí còn tạo ra được những thay đổi tích cực ở người khác.
Trên đường đến địa điểm cắm trại, mọi người đều rất mệt, và không ai muốn lấy nước từ suối cách xa vài trăm thước. Nói chung, chúng tôi đã chơi trò oẳn tù tì, và người thua sẽ phải đi lấy nước.
Sư phụ đã dạy các học viên rằng cần phải quan tâm đến những người khác. Vì vậy, tôi đã tình nguyện đi lấy nước. Lúc trở về, mọi người đưa cho tôi mì và cháo ăn liền, nhờ tôi nấu giúp. Trước đây, tôi có thể cảm thấy khó chịu. Nhưng là một học viên, tôi đã xem nhẹ việc này và đã nấu giúp mọi người.
Tâm lý tranh giành giữa các thành viên trong nhóm tan biến; và thay vào đó chúng tôi đã ngồi ăn cùng nhau một cách bình hòa và cảm thấy vui vẻ khi ở bên nhau.
Thoải mái hơn cả ngủ
Buổi tối ở trên núi vô cùng lạnh. Túi ngủ của tôi quá mỏng, và tôi không thể nào ngủ được. Cơ thể của tôi run lên, cánh tay và chân tôi tê liệt, cái lạnh đã lan khắp cơ thể tôi.
Để vượt qua cái lạnh cắt da cắt thịt, tôi quyết định luyện các bài động công lúc 3 giờ 30 phút sáng. Ngay khi bắt đầu tập, tôi không còn run nữa, tôi bình tĩnh lại và tập theo nhạc. Tôi cảm thấy một dòng chảy ấm áp chảy khắp cơ thể. Tôi không còn cảm thấy lạnh nữa và có thể dễ dàng luyện các bài công pháp.
Sau đó, tôi luyện bài công pháp số năm. Tôi ngồi song bàn đả tọa và cảm thấy rất thoải mái. Cả cơ thể tôi tràn đầy năng lượng. Tôi không cảm thấy lạnh, và tâm trí tôi vô cùng bình lặng. Cảm giác vô cùng tuyệt vời – còn tuyệt vời hơn cả khi ngủ.
Nhận thức mới về thế giới
Pháp Luân Đại Pháp thực sự vô cùng huyền diệu. Tôi còn trẻ và không tu luyện vì chữa bệnh khỏe người như nhiều học viên khác. Tuy nhiên, những trải nghiệm nhỏ và kỳ diệu này, cơ thể khỏe mạnh và tâm tính đề cao, đã triển hiện huyền năng của Đại Pháp cho tôi thấy.
Khi nói chuyện với các bạn cùng lớp về những cuốn sách yêu thích, tôi luôn đề cập đến cuốn sách Chuyển Pháp Luân.
Mọi người ở xã hội phương Tây thường tự hỏi con người đến từ đâu và sẽ đi về đâu. Họ thắc mắc rằng thế giới này được tạo ra như thế nào và khi nào nó sẽ kết thúc. Tôi muốn nói với họ rằng họ có thể tìm thấy những câu trả lời trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân.
Cuốn sách đã thay đổi thế giới quan của tôi, đề cao đạo đức của tôi, và thậm chí còn giúp mọi người xung quanh tôi. Do đó, tôi tin rằng bất kể bạn là ai, miễn là bạn đọc cuốn sách này, bạn sẽ có nhận thức và cách nhìn mới về thế giới.
trích vn.minghui.org