Câu nói “Huyền hồ tế thế” trong Hán ngữ hiện đại dùng để gọi chung việc hành nghề y, dược sĩ; hoặc là mang ý khen ngợi người có y thuật cao minh. Trong văn hóa truyền thống, đại phu thường “lấy việc cứu người làm vui”, trong dân gian cũng có không ít đại phu treo hồ lô ở nơi phòng khám như một biểu tượng cho nghề y.
Điển cố “Huyền hồ tế thế” vốn là câu chuyện tu luyện Đạo gia thời Trung Quốc cổ đại. Nội hàm của nó cũng không chỉ có liên quan đến việc hành nghề y cứu người, mà còn phản ánh văn hóa truyền thống Trung Quốc đối với nhận thức về “Trời”, cách lý giải và truyền thừa văn hóa tu luyện. Những điều câu chuyện “Huyền hồ tế thế” nói đến cũng vô cùng có ý tứ. Đối với người có thói quen tư duy khoa học hiện đại mà nói thì cũng có thể nêu ra một cách nhìn nhận khác về đại thiên thế giới và vũ trụ bao la.
Trong bình có động tiên
Phật Thích Ca Mâu Ni từng giảng trong một hạt cát có tam thiên đại thiên thế giới, cũng nói trong một hạt cát nhỏ bé lại có tam thiên đại thiên thế giới. Mỗi thế giới đều giống như địa cầu, có trời có đất, có sông núi nước chảy, lại có sinh mệnh sinh sôi không ngừng giống như con người và vạn sự vạn vật.
Trong một hạt cát nhỏ bé có thế giới phong phú như thế. Vậy trong một chiếc bình hồ lô thì có chứa cái gì? Chúng ta hãy cùng xem xem người tu Đạo thời xưa triển hiện ra những điều huyền diệu trong chiếc bình!
Thời nhà Hán có một người tên là Hồ Công, nhắc đến thân phận của ông thì có nhiều câu chuyện khác nhau. Trong “Vân cấp thất thiêm” của Trương Quân Phòng thời Bắc Tống nói rằng ông là Thi Tồn – học trò của Khổng Tử. Trong “Tam động châu nang” thuộc “Thái bình ngự lãm”, Lý Phưởng thời Bắc Tống nói rằng ông tên là Tạ Nguyên, người Lịch Dương (ngày nay là huyện Hòa, tỉnh An Huy). Trong “Tam động quần tiên lục” của Trần Bảo Quang thời Nam Tống nói rằng Hồ Công hiệu là Phu Hồ tiên sinh. Câu chuyện về chiếc bình hồ lô cứu người đều có ghi chép trong “Thần tiên truyện” của Cát Hồng thời Đông Tấn và “Hậu Hán thư” của Phạm Diệp thời Lưu Tống Nam triều.
Hồ Công hành nghề y ở vùng Nhữ Nam. Ông thường hay mang theo một chiếc bình hồ lô từ nơi xa xôi đến khu chợ khám bệnh. Những người ở trong chợ đều không biết ông là ai. Ông hành nghề y chủ yếu là để bán thuốc bên trong chiếc bình hồ lô. Ông không bao giờ cho phép ai trả giá, nhưng thuốc vào là khỏi bệnh.
Khi bán thuốc, ông nói với người bệnh: “Uống vào một viên thuốc nhất định phải nhổ ra thứ gì đó. Sau đó chờ đến ngày hôm sau thì bệnh sẽ khỏi.” Mọi người về nhà nghe theo lời ông nói mà làm, quả nhiên liền ứng nghiệm.
Cứ như vậy người truyền người, Hồ Công bán thuốc rất đắt hàng. Mỗi ngày ông đều kiếm được rất nhiều tiền. Tiền kiếm được sau khi bán thuốc, ông chỉ giữ lại một ít, phần lớn số tiền còn lại ông đều mang đi cứu giúp những người khốn khổ ở chợ. Hồ Công treo chiếc bình hồ lô dưới mái hiên nhà người ta. Khi mặt trời lặn xuống núi, ông bán thuốc xong thì chiếc bình cũng trống rỗng. Hồ Công nhảy vào trong chiếc bình không ai nhìn thấy được.
Đúng lúc có một viên quan quản lý chợ tên là Phí Trường Phòng đứng trên lầu trông thấy rõ ràng cảnh tượng Hồ Công bán thuốc ở chợ và nhảy vào trong hồ lô. Anh ta biết rằng Hồ Công không phải là người bình thường, mà là một người tu Đạo tinh tấn.
Người xưa phần lớn bản tính thiện lương, kính Trời hướng Đạo. Phí Trường Phòng có tâm bái Hồ Công làm thầy học Đạo. Phí Trường Phòng mỗi ngày không ngại gian khổ giúp Hồ Công quét dọn phần đất phía trước chỗ ngồi, cung phụng đồ ăn thức uống cho ông. Hồ Công cũng không cự tuyệt, đều nhận hết. Cứ như thế qua một đoạn thời gian lâu, Phí Trường Phòng mỗi ngày đều cung kính như thuở ban đầu, không dám giải đãi. Anh ta cũng chưa từng nêu ra yêu cầu gì.
Công phu không phụ người có tâm. Cuối cùng cho đến một hôm, Hồ Công nói với anh: “Tối nay lúc không có người, con hãy đến đây với ta.”
Tối hôm đó, Phí Trường Phòng đến như đã hẹn.
Hồ Công nói với Phí Trường Phòng: “Ta phải nhảy vào trong hồ lô, con có dám đi cùng ta không? Con muốn nhảy vào là có thể nhảy vào được.”
Phí Trường Phòng nghe theo lời Hồ Công, cùng Hồ Công nhảy ngay vào trong hồ lô.
Sau khi nhảy vào trong, Phí Trường Phòng phát hiện một chiếc bình hồ lô bên ngoài trông thật nhỏ bé mà bên trong cảnh tượng giống như chốn bồng lai tiên cảnh. Anh chỉ trông thấy tầng tầng lớp lớp lâu đài đình các, trang hoàng lộng lẫy. Phía sau lầu các còn có cây cầu bảy sắc cầu vồng rực rỡ, quả thực đúng là thế giới thần tiên.
Hồ Công nói với Phí Trường Phòng: “Ta vốn là thần tiên trên trời, vì xử lý công vụ chậm trễ nên bị đày xuống trần gian. Con là người có căn cơ khá tốt, con mới có thể gặp được ta và nhìn thấy được những thứ này.”
Phí Trường Phòng mau chóng dập đầu nói: “Một người thân đầy dơ bẩn như con lại có thể được ngài thương xót, thu nhận làm đồ đệ dạy cho học Đạo; quả thực là may mắn không gì sánh được.”
Hồ Công lại nói: “Con là người rất khá. Tuy nhiên con không thể tiết lộ việc này với người khác được.”
Nhận thức của chúng ta về vật chất và thời không kiến lập dựa trên những cơ sở thường ngày kỳ thực là không chuẩn xác, không phải là thực chất. Thuyết tương đối hẹp của Einstein cho rằng không thể phân chia thời gian và không gian. Phép biến đổi Lorentz trong định luật vật lý là không thay đổi, phép biến đổi Lorentz là sự biến đổi giữa thời gian và không gian. Thuyết tương đối rộng cho rằng chất lượng sẽ uốn cong thời không, trọng lực là biểu hiện của sự uốn cong thời không.
Vật lý lượng tử lại càng kỳ diệu hơn, một điện tử có thể giống như dạng sóng đồng thời xuyên qua khoảng cách giữa hai điện tử. Một điện tử có thể đồng thời tồn tại ở những vị trí khác nhau. Vật lý lượng tử và Thuyết tương đối hẹp kết hợp lại cho ra Lý thuyết trường lượng tử, trong đó các lạp tử có thể được sinh ra và hủy đi. Nhưng cho đến hôm nay, các nhà khoa học vẫn không cách nào thống nhất Vật lý lượng tử và Thuyết tương đối rộng với nhau. Lý thuyết dây đang cố gắng đạt đến mục tiêu này. Nó nhìn nhận rằng những lạp tử khác nhau – bao gồm lực hấp dẫn – sẽ đối ứng với tần suất rung động khác nhau của dây. Tuy nhiên, trước mắt cho thấy lý luận này vẫn chưa hoàn chỉnh. Nhân loại chúng ta càng tiến vào vi quan, càng có hiểu biết hạn chế về thế giới rộng lớn; nhưng thần tiên lại có thể tồn tại trong những thế giới như vậy.
Từ sau khi trở về từ thế giới trong chiếc bình hồ lô, Phí Trường Phòng đã đi theo Hồ Công học Đạo.
Phí Trường Phòng vượt quan khảo nghiệm
Có một lần Hồ Công cùng Phí Trường Phòng đi lên lầu và nói: “Ta có một ít rượu, con uống rượu cùng ta nhé.”
Rượu để ở dưới lầu, Phí Trường Phòng bảo người hầu mang rượu lên nhưng anh ấy không thể lay chuyển được bầu rượu. Rồi mấy người đến cùng nhau nhấc bầu rượu nhưng nó không mảy may chuyển động chút nào. Cuối cùng vài chục người đến cùng nhấc nhưng bầu rượu cứ như một quả núi đứng im tại chỗ, không hề di chuyển.
Không còn cách nào, liền lên lầu báo cáo với Hồ Công. Hồ Công cũng không nói lời nào, đi xuống lầu dưới và dùng một đầu ngón tay để nhấc bầu rượu lên. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc và bội phục. Hồ Công và Phí Trường Phòng cùng nhau uống rượu. Bầu rượu bé tẹo chỉ bằng đầu ngón tay nhưng rượu bên trong bình uống mãi không hết, uống một mạch đến tối cũng không hết.
Thời xưa học Đạo, Sư phụ cần khảo nghiệm đệ tử nhiều lần. Đệ tử không vượt quan khảo nghiệm sẽ không được chân truyền.
Hồ Công vừa uống rượu vừa nói với Phí Trường Phòng: “Ta phải đi vào ngày nào đó, con có nguyện ý đi theo ta không?”
Phí Trường Phòng trong tâm không chút lưỡng lự, e rằng người nhà lo lắng nên nói với Hồ Công: “Con không muốn người nhà biết, con phải làm gì bây giờ?”
Hồ Công nói: “Việc này rất đơn giản!”
Ông vừa nói vừa lấy ra một ống tre đưa cho Trường Phòng, dặn dò là: “Con mang cái này về nhà, nói rằng bản thân mình bị bệnh, sau đó con đặt ống tre này trên giường nơi con thường ngủ. Rồi con lặng lẽ mà đi.”
Phí Trường Phòng làm theo lời căn dặn của Hồ Công. Người nhà phát hiện Trường Phòng chết ở trong phòng, thi thể vẫn nằm trên giường. Người nhà khóc lóc vô cùng đau khổ mang thi thể đi mai táng. Phí Trường Phòng rời khỏi nhà liền đi tìm Hồ Công, nhưng anh không biết rõ đến nơi nào để tìm. Đột nhiên có một bầy hổ tiến lại gần, nhe răng nanh vây quanh đẩy Trường Phòng vào giữa, không biết tự lúc nào không thấy Hồ Công đâu nữa. Bầy hổ làm rất dữ, muốn cắn Phí Trường Phòng. Phí Trường Phòng tâm tĩnh như nước, một chút cũng không động. Một lúc sau, bầy hổ bỏ đi không còn tung tích.
Ngày hôm sau, Hồ Công lại bảo Phí Trường Phòng đến sơn động trong núi. Ở trong sơn động có treo lơ lửng một tảng đá lớn vài trượng phía trên đỉnh đầu của Phí Trường Phòng. Tảng đá này dùng một sợi dây làm bằng cỏ tranh để treo lên. Cũng không biết từ đâu rất nhiều rắn bò ra và cắn sợi dây. Nhìn thì thấy như là cắn sắp đứt sợi dây nhưng Phí Trường Phòng một chút cũng không để ý.
Một lúc sau, Hồ Công đến, vỗ vỗ vai Phí Trường Phòng và nói: “Nhụ tử khả giáo dã (ý là tiểu tử này có thể dạy dỗ được).”
Hồ Công truyền cho Phí Trường Phòng một bộ tuyệt chiêu và nói: “Con có thể dùng chúng kêu gọi quỷ thần, có thể trừ bệnh tiêu tai.”
Phí Trường Phòng lo lắng không thể về nhà, Hồ Công lấy ra một ống tre và nói anh cưỡi cái này thì có thể về nhà. Phí Trường Phòng cưỡi lên ống tre rồi từ biệt Hồ Công. Trong nháy mắt, anh đã thấy mình về đến nhà. Người nhà sợ hãi cho rằng anh là quỷ. Anh kể cho người nhà nghe toàn bộ quá trình mình đã trải qua. Người nhà đến bên quan tài, mở nắp quan ra xem thì chỉ thấy một ống tre nằm bên trong. Lúc đó, người nhà mới tin những điều anh vừa nói.
Phí Trường Phòng trừ yêu
Phí Trường Phòng cảm thấy bản thân mình rời khỏi nhà đi theo Hồ Công học Đạo chỉ mới có một ngày, nhưng người nhà nói là anh đã “rời khỏi thế gian” một năm rồi. Khi anh ném ống tre mà mình đã cưỡi lên vào trong rừng trúc, anh mới phát hiện nó không phải là ống tre mà là một con thanh long.
Sau khi Phí Trường Phòng về đến nhà, thường hay làm việc thiện, giúp người trừ yêu trị bệnh. Khi trị bệnh, anh đưa tay đến đâu thì bệnh khỏi đến đó, không chỗ nào là không khỏi. Có lúc anh nói chuyện với người ta, nói tới nói lui thì nhắm đến người kia chửi mắng, nhưng thần thái và ánh mắt dường như không có nhắm thẳng vào người đó mà chửi. Về sau anh giải thích rằng: khi đó anh tức giận với con quỷ bám sau lưng người đó!
Đạo thuật thần kỳ
Về sau, Phí Trường Phòng đi đến Đông Hải. Lúc đó Đông Hải đang gặp phải ba năm hạn hán lớn.
Anh nói với những người dân đang cầu mưa rằng: “Vua Đông Hải (Thần quản Đông Hải) động niệm dục vọng với phu nhân của vua Cát Bi, ta bắt ông ta lại và chuẩn bị xử phạt ông ta. Về sau ta quên mất việc này nên dẫn đến hạn hán kéo dài. Bây giờ ta sẽ miễn tội cho ông ta, bảo ông ta làm mưa xuống. Trời sẽ lập tức có mưa thôi.”
Đạo thuật thần kỳ của Phí Trường Phòng rất lợi hại. Anh còn có thể thu nhỏ núi non trùng điệp hàng nghìn dặm để ngay trước mặt cho người ta xem. Nó trông giống như mô hình thu nhỏ ngày nay, thật rõ ràng rành rành. Nếu như anh muốn nó trở về chỗ cũ thì núi non sẽ phục hồi lại diện mạo thực tế mà nó vốn có.
(Hết)
vn.minghui.org