Một ngôi nhà to đẹp dù có nhiều tiện nghi sang trọng không làm nên hạnh phúc.
Khi tôi kể lại câu chuyện này, hai vợ chồng tôi đã ly hôn, ngôi nhà chung mà chúng tôi đánh đổi cả tuổi xuân, sức lực cùng hạnh phúc cũng bị bán đi để chia cho hai người theo phán định của tòa án.
Vợ chồng tôi đều là người ngoại tỉnh tới học tập rồi ở lại sinh sống tại thủ đô. Sau khi cưới chúng tôi đều ở nhà thuê bởi bố mẹ hai bên tuy không nghèo nhưng cũng không quá khá giả để có thể mua nhà ở thành phố cho hai vợ chồng.
Anh Hùng – chồng tôi động viên: “Chúng mình còn trẻ, được ăn học, có công ăn việc làm nên không lo em à. Mình cố gắng tiết kiệm một chút, villa biệt thự không nói, chứ một ngôi nhà nhỏ thì cũng có thể mua được ”.
Nhưng thời buổi đất chật người đông, giá đất cứ ngày một leo thang, khó khăn lắm chúng tôi mới mua được một mảnh đất vùng ven. Ở đó chúng tôi xây tạm một ngôi nhà cấp 4 để ở.
Sau khi mua nhà, hai vợ chồng đã tiêu hao hết tích lũy v bố mẹ hai bên cũng giúp thêm vào. Nhưng tôi và chồng đều tin tưởng tràn đầy rằng mình sẽ sớm tạo nên được một tổ ấm thực sự.
Lần đầu tiên dọn vào ngôi nhà riêng của mình, cả hai vợ chồng đều cảm động trào nước mắt. Ai đã từng quanh năm đi thuê nhà ở trọ mới thấu hiểu được kích động của chúng tôi giờ phút này.
Tuy nhiên, do tính phải xây nhà, hai vợ chồng nhất trí tiết kiệm tiền bạc tối đa. Chúng tôi tìm cách xoay sở, làm thêm ngoài giờ để tăng thu nhập… Rất nhiều hôm, cả hai đều về nhà muộn. Nhưng những bữa ăn tối muộn mằn đó càng khiến chúng tôi đồng lòng quyết tâm cùng nhau hướng tới mục đích chung.
Đến năm thứ 3, tôi có thai. Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng xét thấy hiện giờ đã có nhà riêng, chỉ cố vài năm thì cũng sẽ trả hết nợ nên tôi quyết đẻ. Từ đó, tôi phải loại bỏ bớt những công việc làm thêm.
Sau khi Linh, con gái đầu lòng ra đời, vì dành thời gian chăm sóc con nhỏ, tôi lại chuyển công việc từ phòng kinh doanh vốn bận rộn lại hay phải đi công tác sang phòng hành chính. Thu nhập giảm nhiều, chồng tôi phải gánh lấy nhiệm vụ chính lo toan cho sinh hoạt gia đình. Anh chấp nhận đi những công trình xa, điều kiện làm việc khó khăn miễn sao có thu nhập cao. Đó quả là một giai đoạn khó khăn cho gia đình nhỏ của tôi.
Dẫu vậy, sau 5 năm chúng tôi cũng phá bỏ được ngôi nhà cấp 4 mái tôn nóng nực và thay thế bằng một ngôi nhà hai tầng khang trang. Mặc dù nhà còn rỗng tuyếch, chưa mua sắm được đầy đủ nhiều đồ dùng nhưng so với trước đó quả là một trời một vực. Giờ nghĩ lại, tôi thấy lúc đó thật hạnh phúc. Những lúc chồng tôi trở về sau khi hoàn thành một công trình xa, cả gia đình lại quây quần hạnh phúc trong ngôi nhà ấm cúng.
Cuối năm đó, tôi lại mang thai cháu thứ 2. Con trai ra đời khiến chồng tôi vô cùng vui mừng. Anh lại càng có động lực làm việc và bước đầu có những thành tựu trong công tác. Còn tôi, trừ cố gắng hoàn thành công việc chính, thời gian còn lại tôi hoàn toàn cống hiến cho việc chăm sóc con cái, chăm lo gia đình. Nhiều vấn đề cũng bắt đầu phát sinh.
Sau khi xây xong nhà, vài năm sau đó, hai vợ chồng lại bắt đầu tiến vào giai đoạn sắm sửa, trang trí nội thất. Cả tôi và chồng đều là những người cầu toàn, luôn mong muốn làm được tốt nhất. Mỗi một đồ gia dụng, trang trí trong nhà, cả hai đều tận tay lựa chọn, bàn bạc tỉ mỉ.
Và thế là tôi phát hiện, mua sắm đồ gia dụng nội thất cho một ngôi nhà mới là cái động không đáy hút tiền. Vả lại, khi con cái lớn dần theo thời gian cùng nhu cầu sinh hoạt, ngôi nhà của chúng tôi cần mở rộng, cần tăng thêm không gian sinh hoạt, cần thêm tầng và… cần thêm nhiều tiền.
Lại một chu kì mới bắt đầu mất vài năm nữa. Sau đó, chúng tôi có một ngôi nhà 3 tầng khang trang, trong nhà đồ gia dụng nội thất đầy đủ. Nhưng rồi tôi phát hiện chồng mình nghiện trang trí nhà cửa.
Anh ấy thường nhìn ngắm những tạp chí có hình trang trí nội thất của nước ngoài và mong muốn ngôi nhà của chúng tôi cũng được hoàn hảo như vậy. Anh muốn bạn bè thán phục gu thẩm mỹ của mình, muốn được tự hào khi được dẫn bạn tới nhà chơi.
Nhưng tôi chịu đủ. Đã không biết bao nhiêu năm, chúng tôi đều tiết kiệm… tiết kiệm… Trừ mỗi năm một vài lần về quê thăm bố mẹ hai bên, cả gia đình tôi hầu như chưa cùng nhau đi chơi, đi du lịch chung.
Chồng tôi thường xuyên đi làm xa nên cả gia đình cũng rất ít khi có sinh hoạt đầy chung đầy đủ. Khi các con còn nhỏ, đến công ty cho đi nghỉ miễn phí tôi cũng không bứt ra mà đi được. Con lớn hơn chút thì các chi phí cũng tăng theo, mà chúng tôi thì kiếm được bao nhiêu tiền lại đổ vào nhà cửa.
Tôi nghĩ chúng tôi nên dừng lại để hưởng thụ chút ít cuộc sống nhưng chồng tôi không nghĩ vậy. Sau khi các con đã lớn hơn chút, tôi đã quay lại với công việc lúc trước để tăng thêm thu nhập cho gia đình. Chồng tôi vẫn muốn chúng tôi tiếp tục chắt bóp để tiếp tục sửa sang nhà cửa.
Bất đồng quan điểm khiến chúng tôi bắt đầu có xô xát. Mới đầu không thường xuyên, rồi dẫn đến thường xuyên. Chồng tôi càng hay đi công tác, quan hệ hai vợ chồng lạnh nhạt dần. Thuyết phục mãi chẳng được, tôi cũng chán, dỗi và thế là chúng tôi đã sống như ly thân gần hai năm.
Như điều gì đến sẽ phải đến, có một ngày chúng tôi quyết định ly hôn. Hai con tôi đều sống cùng mẹ. Chồng tôi cũng đồng ý bởi không nhẫn tâm chia rẽ hai con của mình.
Nói thật, sau khi ly hôn, tôi đã nhiều lần nghĩ về cuộc hôn nhân hơn mười năm của mình. Vợ chồng tôi luôn nghĩ phải có nhà cao cửa rộng để gia đình được hạnh phúc. Nhưng thật ra hạnh phúc gia đình chỉ là khi những thành viên trong gia đình yêu thương gắn bó với nhau, biết thông cảm và chia sẻ. Chứ một ngôi nhà to đẹp dù có nhiều tiện nghi sang trọng không làm nên hạnh phúc của những thành viên sống trong đó.
* Tên nhân vật đã được thay đổi
Theo Người Đưa Tin