U xương sụn ăn mòn (sự quá phát của xương và sụn) là loại u xương lành tính. Tuy nhiên, 10% bệnh nhân có nhiều khối u xương sụn có thể chuyển thành ung thư sụn ác tính. Đây là căn bệnh hiếm gặp tại Việt Nam, nhất là ở độ tuổi trẻ. Trớ trêu lại rơi vào tôi…
[read more]
21 tuổi, mắc căn bệnh hiếm gặp
Tôi là Nguyễn Thị Hiền, sinh năm 1990, quê tại Hải Dương. Năm 21 tuổi, tôi đã có một mái ấm gia đình với người chồng luôn yêu thương và cậu con trai 1 tuổi rưỡi. Nhưng bất hạnh đột ngột ập đến, cuộc đời tôi bước sang một trang khác ảm đạm, chấm dứt tất cả những toan tính, ước mơ.
Tôi bắt đầu thấy những cơn đau ở đôi chân, đi lại đau đớn và khó khăn hơn. Một lần cho con đi vệ sinh, tôi trượt chân ngã và không thể đứng dậy. Tới bệnh viện tỉnh chụp cộng hưởng từ thì phát hiện xương đùi, khớp háng đều mòn đi và vỡ. Bác sĩ cho biết: “Chúng tôi chưa gặp căn bệnh lạ này bao giờ”. Gia đình chuyển tôi lên bệnh viện Việt Đức chụp chiếu. Bác sĩ đầu ngành về xương cũng nói rằng “Chưa từng gặp bệnh này; đây là căn bệnh hiếm gặp ở Việt Nam”.
Bước đầu điều trị u xương lành tính
Sau khi có kết quả u lành tính, tôi được phẫu thuật thay cổ xương đùi. Bác sĩ rất khả quan sau phẫu thuật và nhận định 8 năm sau mới phải thay lại. Buổi phẫu thuật đó, có phóng viên VTV2 phỏng vấn, đưa tin về sự kiện. Đây là căn bệnh hiếm gặp ở độ tuổi còn trẻ. Sau phẫu thuật, tôi tưởng rằng chuyện xấu đã qua…
Tôi đã đi lại được bình thường. 6 tháng sau, tôi mang bầu cháu thứ hai, mọi chuyện đều tốt đẹp, bình yên gần 3 năm. Năm 2015, nhờ chắt chiu và sự giúp đỡ hai bên gia đình, chúng tôi xây lại căn nhà.
Chưa hưởng hết niềm vui, chân tôi lại xuất hiện những cơn đau, thậm chí càng ngày càng đau đớn hơn. Tôi không thể tự đi lại được mà phải có sự trợ giúp của xe đùn. Gia đình lại lần nữa đưa tôi lên Việt Đức. Bác sĩ kiểm tra thấy xương vẫn tốt nhưng không hiểu sao không đi lại được. Tôi uống thuốc, sau 3 tháng vẫn không thấy đỡ.
Căn bệnh u xương biến chứng
Lúc này, ngay chỗ thay khớp mọc lên một khối viêm. Ban đầu, chỉ bằng đầu kim, ngày mai to bằng hạt đỗ, hôm sau lớn nhanh bằng cái chén. Đau đớn tăng theo kích cỡ khối viêm, tôi không thể chịu được khi khối viêm vỡ ra. Gia đình phải đưa tôi lên Hà Nội phẫu thuật. Về nhà được hai tháng thì triệu chứng lại xuất hiện y như lần đầu; tôi lại tiếp tục hành trình lên viện. Hai tháng 2 lần phẫu thuật.
Trớ trêu, sau hai lần tiểu phẫu tôi mất hoàn toàn khả năng đi lại và nằm một chỗ. Bác sĩ kiểm tra thấy xương vẫn tốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ nghi do khối viêm phát ra, nghi là dò dỉ hoặc là chuyển hóa di căn, không có cách chữa trị căn bệnh hiếm này…
Nếm trải nỗi khổ đau khi mắc bệnh u xương không thuốc chữa
Nửa năm trời tôi nằm một chỗ, tất cả mọi sinh hoạt cậy nhờ cha mẹ già, con thơ. Cả làng đều biết tin, ai cũng thương cảm. Nợ nần chồng chất, vừa làm nhà còn vay mượn, tôi thì đi viện liên miên, thuốc thang đắt đỏ. Bố mẹ nội ngoại đôi bên vay mượn khắp xóm làng. Chồng tôi đi làm công ty suốt ngày để kiếm tiền trang trải cho tôi.
Tôi đau xót cho cuộc đời của mình. Ngửa mặt lên kêu với ông Trời: “Sao con còn trẻ mà lại bị bệnh thế này?…”, rồi lại oán trách: “Con không ác với ai, sao Trời đày đọa con khổ quá”… Tôi chỉ có khóc mà không thể thay đổi điều gì. Tôi như con thuyền ngày một chìm sâu xuống đáy của cuộc đời…
Chấp nhận cuộc sống của người bị liệt
Tôi khóc xin bố mẹ không phải đưa tôi đi viện nữa, có chữa cũng không khỏi, chỉ làm khổ mọi người thôi… Gia đình không đành nhìn tôi như vậy. Tôi đến viện mà không dám ngẩng đầu nhìn ai, khi ai đó nói “Ô! Lại lên nữa à?”, tôi…giấu khuôn mặt mình dưới gối…
Sau lần thứ ba tái phát khối viêm, bác sĩ khuyên không cần lên nữa, ở nhà uống thuốc thôi. Sau nửa năm nằm liệt giường, gia đình đưa tôi lên bệnh viện phục hồi chức năng tại Hải Dương. Nhờ tập luyện tôi có thể tự đi lại bằng nạng được. Từ đó trở đi cuộc sống của tôi gắn với chiếc nạng và quanh quẩn góc nhà.
Đại Pháp từ bi đã chiếu cố đến căn nhà của tôi
Một lần về quê ăn cỗ, người chị họ nghe được câu chuyện của tôi, liền tìm đến nhà. Chị ái ngại cho tình cảnh của tôi. Chị chia sẻ những câu chuyện làm tôi thấy vui và ấm áp hơn. Chị nói rằng chị là người tu luyện Phật Pháp. Pháp môn chị tu rất tốt, vừa tu tâm vừa luyện tập, giúp cải biến tâm và thân, lại thuận lợi, không mất tiền; chị khuyên tôi tập thử. Tôi nghĩ: “Cuộc đời mình còn gì để mất nữa đâu”.
Những ngày sau đó, chị giúp tôi có sách, hướng dẫn tôi tập. Tôi bắt đầu đọc sách. Dù trong mơ hay tưởng tượng tôi cũng không thể nghĩ có điều kỳ diệu như thế xảy ra. Tôi không bao giờ nghĩ rằng, người chỉ oán trách ông Trời như tôi lại được cứu độ nhờ ánh sáng Phật Pháp từ bi.
Điều kì diệu xảy ra trong quá trình tôi đọc sách
Ngày thứ nhất, tôi đọc hết một bài giảng. Ngày thứ hai, trong đầu nghĩ: “Hay mình lên gác đọc sách cho yên tĩnh”. Nghĩ là làm, một tay tôi cầm cuốn sách, một tay tôi chống nạng và leo lên cầu thang. Lên được gác hai, tôi giật mình ngạc nhiên: “Sao mình bỏ được một tay nạng và leo lên được tầng hai?” Tôi đã không thể làm được điều này từ khi tôi mắc bệnh.
Ngày thứ ba đọc sách, tôi đã bước đi dễ dàng hơn. Càng đọc sách càng thấy cuốn hút, có cái gì đó thôi thúc tôi cố gắng lên. Thân thể tôi có những chuyển biến kì lạ, tôi thấy dạ dày nóng lên, họng đau, mồm đau cứng lại không nói được. Khi đi rửa mặt, soi gương thấy khuôn mặt mình rất đáng sợ. Tôi thấy lạ quá nên gọi điện hỏi chị họ, chị bảo đều là điều tốt.
Ngày thứ năm đọc sách, tôi đã bỏ được cả hai nạng, đi tay không lên gác. Ngày thứ chín, tôi đã đọc xong cuốn sách, toàn thân thấy khỏe mạnh. Lúc này tôi thấy tiếc nếu chị họ về mang sách đi.
Thần tích xuất hiện khi tôi có đủ niềm tin
Sau chín ngày chị họ về, quá ngạc nhiên về sự chuyển biến của tôi, chị nói: “Căn cơ của em tốt quá, em đã được Sư Phụ cứu rồi”. Lúc này tôi mới biết mình được cứu và được Sư Phụ quản. Chị đã tặng tôi cuốn sách vô giá đó và cho tôi đĩa hướng dẫn luyện công, tôi bắt đầu luyện động tác.
Ngày thứ 10 đọc sách, tôi sang hàng xóm chơi mà không cần dùng nạng. Điều mà tôi đã không làm được trong suốt mấy năm trời ốm đau. Ngày thứ 15 đọc sách, tôi tập đi xe đạp, rồi xe máy. Sau hai tháng, tôi đọc hết hai lượt cuốn sách. Tôi đã có thể đi bán xôi, bán bánh khúc dạo kiếm tiền trang trải nợ nần. Sau ba tháng đọc sách và luyện công, tôi bắt đầu đi làm công ty cho đến tận bây giờ.
Cuộc đời mới thoát khỏi bệnh tật
Dù bạn có tin hay không thì đây là câu chuyện đời tôi. Những chiếc gậy, xe đùn, xe lăn tôi vẫn giữ lại làm kỉ niệm. Trải qua những năm dài đau khổ về bệnh tật, tôi không bao giờ nghĩ mình lại khỏi căn bệnh hiếm gặp này. Sư Phụ – người mà tôi chưa gặp bao giờ, chỉ nhìn hình ảnh nhưng quá đỗi thân thiết, từ bi. Người đã cứu tôi mà không lấy tiền, không cần báo đáp; luôn dõi theo, khích lệ tôi tu tâm tính cho tốt. Chỉ có Phật từ bi mới cứu độ con người như vậy.
Ánh sáng Phật Pháp, nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn mà người truyền, đã cứu giúp cuộc đời tôi, vớt tôi lên từ bể khổ. Sau ba tháng tập luyện, tôi đã trở lại gần như người bình thường. Tôi lại được sống những ngày tươi đẹp của cuộc đời, lại tiếp nối ước mơ và hy vọng. Nhưng từ nay trở đi cuộc đời tôi đã sang một trang mới. Tôi là người tu luyện Đại Pháp.
Hơn 4 năm trôi qua rồi, tôi không một lần ốm, không cần dùng đến một viên thuốc nào. Cơn đau ở chân ngày một giảm đi. Ban đầu tôi khó ngồi xếp bằng, dần dần tôi đã khoanh chân được, tôi cố gắng có thể ngồi theo thế thiền định. Gia đình tôi vô cùng vui mừng và ủng hộ cho tôi tu luyện. Mỗi ngày trôi qua, nhờ tu dưỡng tâm tính trong Đại Pháp, cuộc sống của tôi ngày một ý nghĩa hơn.
Niềm vui nhân rộng
Tôi có một tâm nguyện là muốn chia sẻ câu chuyện của mình. Nhờ sự giúp đỡ, câu chuyện này đã đến được tay các bạn. Mong rằng có sự trân quý!
Bố chồng tôi nói với chị họ khi chị tìm đến: “Nếu cháu giúp được cho em thì cả gia đình đội ơn cháu nhiều lắm”. Điều đó đã trở thành sự thật. Chị họ tôi đúng là đem duyên lành đến gia đình tôi. Bố chồng tôi không phải đi viện chăm tôi nữa, mà an vui hưởng tuổi già.
Nhưng cũng có lần, bố ngăn cản tôi: “Con đừng có mê muội quá”; mẹ chồng cũng có lời ra lời vào. Lúc này tôi đã có Pháp chỉ đạo, dạy tôi làm người con có đạo hiếu. Tôi không cãi bố mẹ, lựa lời nhẹ nhàng, phân tích cho bố mẹ hiểu lợi ích tốt đẹp như thế nào khi tôi tu luyện môn này. Thiện tâm của tôi đã thay đổi bố mẹ.
Tâm thái luôn vui vẻ, an hòa, biết nghĩ cho người khác, nhẫn nhịn, bao dung hơn mà tôi tu được đã lan tỏa trong toàn bộ gia đình tôi. Gia đình tôi ngày một ấm êm hơn. Làng xóm, họ hàng và nhiều người biết câu chuyện của tôi, đã nhờ tôi hướng dẫn tập. Tôi luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Đại Pháp thật trân quý, cơ duyên này ai biết được đúng là có phúc phận lắm thay.
Nếu bạn quan tâm đến câu chuyện của tôi, quan tâm đến môn mà tôi tu luyện, bạn có thể gọi đến số máy của tôi 098 7269213.
Nguồn : Nguyện Ước
[/read]