Câu chuyện của bạn Trương Tường Duy (ĐT 01646 484 849), sinh năm 1995, địa chỉ nhà của bạn là Ấp 1, xã Tân Hưng, H. Cái Bè, T. Tiền Giang, hiện bạn là sinh viên trường Cao Đẳng nghề Tiền Giang. (Mời bạn xem 3 ảnh về bệnh tình của Duy).
Tôi có một người bạn, quê ở Đồng Tháp, lúc bạn tôi lên đây để đi khám mắt, cô ấy nói với tôi một câu làm tôi nhớ mãi: “Chỉ khi nào mày có bệnh mày mới cảm thấy cuộc sống thật khổ sở biết bao!”.
Phải, sức khỏe đối với chúng ta là vô giá, có được sức khỏe chúng ta mới có thể tận hưởng cuộc sống, tận hưởng tiền chúng ta làm ra, tận hưởng hạnh phúc chúng ta đang có và tận hưởng may mắn mà cuộc đời ban tặng. Và nếu chúng ta mạnh khỏe chúng ta mới có thể trở thành người hữu ích, có thể cho đi và có thể yêu thương. Vậy thì điều có thể mang lại cho chúng ta sức khỏe chẳng phải chính là điều đáng quý nhất hay sao?
Dưới đây là câu chuyện của một bạn trẻ, nhờ tôi viết lại giúp cậu để có thể nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt, là điều quý giá nhất cậu nhận được từ cuộc đời và nhờ Pháp Luân Công mà cậu có được cuộc sống mới mẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay.
Như bao đứa trẻ khác, tuổi thơ của Duy gắn liền với bút và vở. Có lẽ cuộc sống vẫn tiếp diễn như thế nếu như không có biến cố xảy ra bắt đầu từ năm cậu học lớp 10.
Vào năm đó, Duy bất chợt cảm thấy đau vùng xương chậu phải, đau mãi không dứt, đến nửa tháng sau thì hai đầu gối sưng to bằng bắp đùi. Đi khám ở bệnh viện địa phương thì bác sĩ chuẩn đoán cậu bị “chấn thương do vận động mạnh”. Bác sĩ kê đơn, cậu uống được nửa tháng cũng không thấy bệnh tình thuyên giảm.
Thế là cả gia đình quyết định chuyển sang sử dụng thuốc Nam. Chi phí thuốc men lúc ấy ngót nghét cũng 5 triệu một tháng. Hai tháng ròng rã, cậu uống thuốc Nam rồi uống nước dừa tươi (1 đến 2 trái một ngày), nhưng bệnh tình ngày càng tệ hơn.
Gia đình có đưa cậu đến trạm y tế để châm cứu, nhưng đau nhứt vẫn cứ đau nhứt, tốn bao nhiêu là tiền, làm bao nhiêu là cách, vậy mà hằng ngày cậu vẫn phải chống chọi với cơn đau đến thấu xương. Cuộc sống đối với cậu khổ sở vô cùng, chân thì sưng, đi lại khó khăn, ngay cả ngồi xuống cũng vất vả. Ba mẹ cậu phải đưa cậu đi học mỗi ngày.
Không đành đoạn nhìn con như thế, gia đình gom góp tiền đưa cậu đi khám trên bệnh viện tỉnh. Tại đây, bác sĩ chuẩn đoán cậu bị “viêm cột sống dính khớp”. Bệnh viện chuyển cậu lên điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy.
Qua đợt khám chữa bệnh này, uống thuốc liền 5 – 6 tháng, số tiền lên đến 15 – 20 triệu, đã vậy thuốc phải nhập từ nước ngoài, thuộc loại khó tìm nên lúc có lúc không. Bác sĩ khám cho Duy thấy tình cảnh gia đình nên cũng nói rằng, bệnh này không chữa dứt được, uống thuốc 10 năm cũng không khỏi, uống thuốc cũng chỉ là để cậu có thể đi lại được.
Ba mẹ Duy thương con, lo lắng cho con nhưng buồn lắm vì lực bất tòng tâm. Cuộc sống của cậu và gia đình bị ảnh hưởng rất nhiều, việc học hành bị tác động, tiền bạc chật vật, ngôi nhà vắng hẳn tiếng cười. Duy chỉ còn biết thở dài chấp nhận cái số phận bệnh tật, hằng ngày gánh chịu đau đớn, cuộc sống không tách rời mấy viên thuốc.
Tương lai, dự định, những mơ ước của tuổi trẻ, đối với cậu thật đau lòng mỗi khi nghĩ đến trong khi cậu lại là con một trong gia đình.
Và rồi, tình cờ một lần được một học viên tặng đĩa Pháp Luân Công. Duy lên mạng tìm thêm thông tin về môn tập này. Cậu hiểu được vì sao mình có bệnh và vì sao Pháp Luân Công có thể chữa bệnh. Cậu kiên trì tập luyện theo, sau hai tháng thì đi lại bình thường dù đã không uống thuốc ngay từ lúc tập luyện.
Còn niềm vui nào hơn khi sau bao ngày tháng chiến đấu với bệnh tật, cậu có thể nói lời giã từ với mấy viên thuốc, giã từ mấy cơn đau và tìm được nụ cười để thay cho những cái nhăn nhó. Cậu đã có thể hoàn thành chương trình phổ thông và hiện giờ là một cậu sinh viên lạc quan, yêu đời.
Niềm vui như được tái sinh và còn vui hơn khi hiểu ra chân lý của cuộc đời, ý nghĩa làm người và cậu biết rằng mình cần phải tu tâm dưỡng tính, luôn dặn lòng phải là người tốt, biết sống cho mọi người, sống có ích cho xã hội, lấy tâm chân thành mà đối đãi với tất cả.
Chứng kiến phép màu và điều thần kì Đại Pháp mang lại cho con trai, ba mẹ Duy hiện giờ cũng là học viên Pháp Luân Công. Để cảm ơn những điều tuyệt vời Đại Pháp mang lại, mọi người trong gia đình đều muốn đem Pháp này giới thiệu cho mọi người. Xóa bỏ hết những hoài nghi, xóa bỏ hết những lời vu khống bịa đặt. Để mọi người biết rằng:
Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân Thiện Nhẫn là tốt!
Đối với bản thân tôi, mỗi khi tặng cho ai đó tài liệu về Pháp Luân Công, bạn của tôi sẽ nói rằng tôi đang truyền đạo. Đúng vậy, tôi đang hồng truyền Đại Pháp vì tôi biết rằng tôi đang cho bạn điều tốt đẹp nhất. Hãy nhìn xem cuộc sống của Duy đã thay đổi như thế nào? Chúng tôi làm điều đó với cái tâm thiện từ, không mưu cầu lợi lộc cho bản thân, không nói điều trái với sự thật, trái với luân thường đạo lý! Tôi thành tâm mong mọi người hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự!
Người viết: Hàn Mai