Bạn đang có thân người. Mà theo Phật gia thuyết giảng, trong sáu nẻo luân hồi, chỉ có con người là có thể tu luyện để thoát ra khỏi bể khổ. Do đó, chờ đợi bạn là cơ duyên tu luyện, chứ không như con sói con trong câu chuyện cổ sau đây!
Truyện cổ kể rằng, trên núi Phượng Hoàng ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc có một vị ẩn cư tu đạo, bên cạnh ông là một con sói ngày đêm bảo vệ. Ông vô cùng yêu quý con vật trung thành này.
Khi vị này đã tu thành thần núi, ông và con sói vẫn tiếp tục sống trong hang động lớn trên núi. Khi ông đọc kinh niệm Phật, con sói nghiêm cẩn nằm một bên, dõi mắt đến ông.
Sói biết rằng bản thân không thể luyện vì nó mang thân súc vật, không phải thân người. Tuy nhiên, sói được nghe kinh Phật và dần dần có Phật tính, nó quyết tâm không giết thêm người nào nữa mà chỉ tu tâm làm việc thiện. Nó hy vọng rằng những nhân thiện mà nó gieo ở đời này có thể khiến nó tích đủ đức để đầu thai làm người trong kiếp sau, từ đó mở ra một cơ hội tu hành cho bản thân.
Giữ giới
Vì đã lâu không đi săn mồi, bụng sói đói cồn cào. Nó bèn tìm đến thần núi xin chút thức ăn. Vị thần núi nói: “Trưa hôm nay, mi hãy đến bên dòng sông cạn nước. Ở đó sẽ có thức ăn cho mi”.
Trưa đến, con sói đi đến dòng sông khô cạn và thấy một người mù đang chống gậy tre. Cơn đói làm bản năng sinh tồn trong nó trỗi dậy. Nó chạy đến, đẩy người mù ngã xuống và chồm lên thân người của lão chuẩn bị cắn chết.
Người mù van xin con sói: “Xin hãy rộng lòng tha cho ta. Ở nhà ta còn có mẹ già đang chờ ta mang thức ăn về. Nếu mi ăn thịt ta, người mẹ tội nghiệp của ta sẽ chết đói mất. Xin đừng ăn thịt ta mà!”.
Sói nghe vậy thì thương cảm, bỏ đi. Rồi nó lang thang đến một ngôi làng gần đó. Nó lục lọi các gian bếp trong làng, cuối cùng cũng tìm thấy mấy mẫu xương gà. Chỉ mấy cái xương gà chẳng thấm tháp gì với nó, nó về hang mà trong bụng vẫn đói meo.
Nửa tháng sau, con sói lại đói không chịu được. Nó tìm đến vị thần núi. Vị thần núi lại nói: “Mi hãy đến bên dòng sông khô cạn lần nữa. Ở đó sẽ có thức ăn cho mi”.
Đó là một ngày đông u ám, tuyết rơi, dòng sông đã đóng băng từ lâu. Con sói đi đến bờ sông và thấy một bà già đang bế em bé trên tay. Đúng là đồ ăn ngon đây rồi! Nó chạy đến đẩy bà lão ngã xuống và ngoạm đứa bé trong miệng.
Con sói vừa định tha đứa bé chạy đi thì bà lão quỳ xuống đất van xin: “Xin hãy thương xót cho hai bà cháu. Nó là đứa cháu trai duy nhất trong gia đình ta. Nếu mi ăn nó, gia đình ta sẽ tuyệt tự. Làm ơn đừng ăn thịt thằng bé!”.
Nghe những lời này, sói cảm thấy tại sao mình lại nhẫn tâm đến vậy! Nó nhả đứa bé ra khỏi miệng và đến ngôi làng hôm nọ mà nay tuyết phủ trắng xóa để tìm đồ ăn khác. Thật không may cho con sói, lần này nó chẳng tìm thấy xương gà như lần trước, kể cả một chút đồ ăn cũng không có. Nó chỉ còn cách lê cái thân đói khát, lạnh cóng của mình về lại hang.
Mùa đông năm đó, con sói sức cùng lực kiệt, không thể ra ngoài tìm thức ăn và chết đói trong hang.
Đắc thân người như nguyện ước
Sau khi chết, như nguyện vọng đắc được thân người lúc còn sống, con sói đầu thai làm con trai của một gia đình trong ngôi làng mà nó hay đến kiếm ăn. Cậu bé từ nhỏ đã thích đi chùa. Cả nhà cậu thường đến ngôi chùa trong vùng để thắp hương lễ Phật.
Năm cậu bé được 13 tuổi, cậu đã đến chùa Phượng Hoàng trên núi Phượng Hòa để xuất gia. Chùa Phượng Hoàng nằm gần hang động nơi có ngôi nhà đá cũ mà kiếp trước cậu từng sống cùng vị thần núi trong hình hài con sói.
Chú tiểu này rất có tín tâm. Cậu thành tâm tu học Phật pháp, ngày ngày tu sửa tâm tính. Khi mới 20 tuổi, cậu trở đã thành sư trụ trì của ngôi chùa.
Còn nói về vị thần núi, gần như cả đời ông gắn bó với con sói, nên sau khi con sói chết, tâm tình của ông cũng nguội lạnh. Đã từ lâu ông mất hết hứng thú ngắm nhìn ngọn núi và đọc kinh Phật. Cứ nghĩ đến cảnh con sói yêu quý của ông chết trong đói lạnh là ông lại ăn không ngon, ngủ không yên. Vì tâm của ông lưu luyến ngoại vật, cho dù ngoại vật đó có là một con sói đi chăng nữa, thì tâm ấy đã không còn thuần khiết nữa rồi. Ông dần dần mất đi pháp lực, vài năm sau thì qua đời trong cái hang như một người bình thường ở cõi trần chứ không trường sinh như người trời.
Vì lúc sống, trong lòng của vị thần núi chỉ có con sói, nên sau này ông chuyển sinh thành một chú sói con màu vàng giữa một đàn sói trên núi Phượng Hoàng.
Bú sữa của sói mẹ, sói con lớn lên từng ngày. Thế nhưng đến lúc anh em của nó tập đi săn mồi, thì sói con mới bắt đầu thấy làm sói thật khó khăn. Nó không thể đi săn những con động vật còn sống vì nó vẫn còn nhớ được tiền kiếp và không muốn sát sinh. Vì vậy, sói con chủ yếu ăn thức ăn thừa của các con sói khác và hay bị đói.
Chỉ để đắc thân người…
Sói con biết rằng ở chùa Phượng Hoàng hay có thiện nam tín nữ đến dâng thức ăn và hoa quả cúng dường Đức Phật, nên nó hay mom mem đến chùa để kiếm chút gì đó bỏ vào bụng. Một ngày nọ, lúc nó đang cố tha đi mấy món hoa quả thì bị sư trụ trì bắt gặp. Nhìn thấy nó, vị trụ trì ngạc nhiên và chào đón sói: “A Di Đà Phật! Lành thay! Lành thay!”.
Con sói vàng vừa thấy thì biết ngay rằng vị này là con sói bảo vệ mình ở kiếp trước. Với nỗi niềm chua chát và nước mắt, nó thấy rằng vị thần núi như nó đã trở thành một con sói, còn con thú cưng khi xưa lại làm trụ trì của một ngôi chùa.
Sói con xấu hổ lao mình khỏi chùa và chạy về phía bên kia sườn núi. Nó không còn thiết sống nữa. Mong muốn duy nhất của nó là lại chuyển sinh thành người để có thể tu thành chánh quả. Nghĩ vậy, nó lao xuống thung lũng mà chết.
Câu chuyện chỉ kể đến đây, cũng không rõ sói con lao mình tự vẫn thì kiếp sau có đắc được thân người để tiếp tục con đường tu luyện hay không. Tuy nhiên, cũng thấy được rằng, trong lục đạo luân hồi thì quả nhiên thân người khó đắc. Thế nên, kiếp này may mắn làm người để tu hành mà lại không tinh tấn tiến bước, bỏ lỡ cơ duyên thì sẽ mãi tiếc nuối khôn nguôi.
tinhhoa.net