Tất cả những gì tôi kể lại là những sự kiện đích thân tôi đã trải qua sau năm 1989 năm đó, và đã từng phát biểu trên trang web tianya.cn, nhưng sau đó bởi vì một vài lý do nào đó bị trang ấy xóa đi. Nhưng đối với sự kiện phát sinh xảy ra này tôi nghĩ rằng tôi cần có trách nhiệm và quyền lợi giúp cho tất cả những người đã từng sống qua giai đoạn lịch sử này đều có thể biết được. Có lẽ những sự tình tôi nói kể ra ngay tại trong một quốc gia theo chủ nghĩa vô thần này là không được người ta tín nhiệm đấy, cũng như bị người ta bác bỏ bài xích, thậm chí có người có thể nói tôi là đang thời cơ dựng chuyện, điều này tôi đều sẽ không bận tâm, hiện tại điều tôi muốn kể nói chỉ là thay cho những oan hồn trên quảng trường Thiên An Môn năm ấy gửi đến những gia đình của họ một câu “Họ muốn trở về nhà”
Sự việc cách đây 20 năm, tôi hôm nay mới có đủ cơ hội viết mở ra bởi vì tôi cũng đã từng sợ, không phải bởi vì sợ những oan hồn đã mất đi sinh mệnh kia, mà là sợ những kẻ đã đố kỵ giết người và lừa dối vô liêm sỉ kia vừa lo lắng oan hồn đòi mạng vừa lo lắng chính quyền mình không nhận lấy trách nhiệm.
Đó là sau sự kiện lục tứ 1989 năm đó, 1 năm sau vào ngày lễ quốc tế thiếu niên nhi mồng 1 tháng 6, khi đó vốn dĩ dự tính là lãnh đạo quốc gia sẽ cùng các cháu thiếu niên nhi đồng cùng nhau chúc mừng các tiết mục của trẻ em kỷ niệm 89 năm ngày quốc tế thiếu nhi mồng 1 tháng 6, nhưng sau đó bởi vì sự kiện “lục tứ” ngày mồng 4 tháng 6 đã khiến việc này lỡ mất. Một mạch đến ngày 1 tháng 6 năm thứ 2 quốc gia mới đề xuất cần trả lại quảng trường Thiên An Môn cho các bé thiếu niên nhi đồng.
Năm ấy tôi là 1 thành viên của đội múa bông hoa nhỏ đi quảng trường biểu diễn. Đương thời đội múa chia làm 2 đội luân phiên nhau nhảy múa trên quảng trường, chờ đợi gặp gỡ người lãnh đạo, chúng tôi xếp hàng đứng đó đợi từ trước lúc kéo cờ buổi sáng mãi cho đến 2 giờ buổi chiều, giới lãnh đạo mới từ trong lầu thành Thiên An Môn nơi ấy đi ra. Nhưng mà chính tại ngay đoạn thời gian vi diệu ấy sự việc phát sinh xảy đến đã không thể tư nghị nghĩ bàn.
Lúc đó tôi được đổi cương vị đến ngồi nghỉ ngơi ngay dưới tán cây phía tây quảng trường, thuận tiện giúp đỡ trông coi đồ đạc, túi sách, quần áo cho các bạn học khác. Khi ấy vài bạn nhỏ khác của chúng tôi đến luân phiên nghỉ ngơi đều ở đó. Ngay khi tôi và một bạn học rất thân đang cùng nhau uống nước, phía sau là một dãy phòng vệ sinh đơn giản. Hôm đó hơn 2 giờ chiều vốn dĩ mặt trời vẫn đang còn ở trên rất cao, thì ngay lúc đó đột nhiên bầu trời trở thành u ám âm u, tôi cùng bạn học dùng que gỗ nhỏ vẽ vạch lên mặt đất, song chính lúc đó nơi mặt đất dần dần nổi hiện lên trên bề mặt từng mảnh từng mảnh giống loại vệt máu tựa như đồ vật. Ngay nơi dưới chân của chúng tôi, vốn dĩ ban đầu mờ mờ đấy, sau nữa càng nổi hiện càng rõ, lúc mới bắt đầu tôi không chú ý, sau nữa tôi hỏi bạn học của tôi nói xem đó là cái gì, người bạn nói giống như vết máu, khi ấy tôi vô ý thức nhìn khắp vòng quanh quảng trường, xác thực mới vừa rồi quảng trường nền gạch nung và xi măng hai bên còn kiền tịnh sạch sẽ, không biết từ khi nào đột nhiên hiện lên rất nhiều vết máu, từng mảng tiếp nối từng mảng (tôi có thể khẳng định trên những nền gạch nung ở giữa quảng trường cũng là như vậy).
Trong lúc chúng tôi vẫn còn đang suy nghĩ làm sao mà lại có nhiều vết máu đến thế? Đều đến từ đâu được nhỉ? Hai đứa chúng tôi đồng thời nhìn thấy đối diện với nơi giữa quảng trường đứng thẳng dậy từng người từng người toàn thân đầy máu, có người trên mũi mang theo máu, có người một nửa khuôn mặt là vết máu đỏ thẫm. Tại giữa quảng trường có một người cách chúng tôi rất gần, dáng vẻ anh ta có chút đờ đẫn hướng về chúng tôi, sau đó thân thể nghiêng đổ dần xuống, đổ dần về một bên, rồi cứ như thế từ từ bước hướng về chỗ chúng tôi. Khi ấy chúng tôi có chút sợ hãi, thế là tôi liền cúi đầu xuống, tiếp tục nghịch những hòn đá nhỏ trên mặt đất, người bạn học nhìn thấy người kia bước tới, bạn cũng sợ hãi vội chạy về hướng phía sau nhà vệ sinh, lúc ấy bạn kêu tôi chạy cùng, nhưng vì tôi cảm thấy nhà vệ sinh kia thực tại vừa dơ vừa thối, nên tôi không muốn đi. Tôi cúi thấp đầu, làm bộ rằng tôi không nhìn thấy những người khiến tôi sợ hãi, thì có thể tránh khỏi ánh mắt của bọn họ, hoặc giả bọn họ sẽ chẳng muốn nói chuyện với tôi, nhưng mà sự tình lại chẳng hề quá giản đơn như tôi suy nghĩ.
Lúc đó khi tôi đang tiếp tục khua động những cục đá trên mặt đất, một âm thanh truyền đến từ hướng bên trái tôi “Em biết nhà tôi không?” âm thanh đó chậm chạp và trầm buồn, tôi vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, người đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay, chiếc quần dài màu xanh đậm, và đi đôi giày thể thao màu trắng.
Nhưng mà trên thân của anh ta khắp nơi đều là vết máu, trên mặt cũng thế, ở nơi cái mũi có cục máu nhìn như máu đông, khi nhìn thấy tình cảnh ấy tôi xác thực đã hết sức sợ hãi rồi, vội vàng cúi đầu xuống, “Anh là Vương Đào XX (bởi vì đã cách một đoạn thời gian rồi, cho nên tên của anh ta tôi đã không nhớ được rõ ràng), nhưng khẳng định là họ Vương, phía sau là cái gì Đào, hay chỉ là một chữ Đào tôi quên mất rồi. Chỗ này thật sự là xin hướng về gia đình của họ xin thứ lỗi, tôi đã không đưa những lời họ muốn tôi chuyển giúp mà nói tất cả ra cho mọi người biết, thực sự là rất có lỗi rồi. “Em biết nhà anh không?” người đó lại hỏi, tôi lúc ấy có chút tức giận, liền nói với anh ta: “Em không quen biết anh, em làm sao biết nhà anh ở đâu cơ chứ!” người kia tựa hồ như căn bản không nghe tôi nói, cứ một mực chỉ khư khư nói yêu cầu của mình “Em có thể dẫn anh về nhà không?”, tôi ngồi bật dậy dùng tay vỗ vỗ nhẹ phủi bụi phía sau lưng quần, sau đó nói: “Mũi của anh chảy máy rồi?! Em đưa anh khăn tay anh lau đi!” sau đó tôi quay đầu lại lấy khăn tay từ trong túi quần sau chuẩn bị đưa cho anh ta, anh ta dường như vẫn không nghe tôi nói gì cả, âm thanh trầm buồn kia lại cất lên: “Anh chính là chết tại trong này đấy!”.
Lúc ấy, tôi thật sự cảm thấy không hiểu nổi điều gì xảy ra nữa, dù sao trước tiên giúp anh ta làm máu ngưng chẩy đi đã. Đợi khi tôi lấy xong khăn tay quay người lại, người kia đã quay lưng lại phía tôi đi tiến về khu trung tâm của quảng trường. Khi đó tôi mới rõ ràng nhìn thấy đằng sau anh ta có một vết thương rất lớn, hiển nhiên từ trong vết thương thấm rỉ ra rất nhiều máu, làm cả tóc trên đầu đều thấm máu rồi, khắp quần áo phía sau đâu đâu cũng thấm ướt máu, nhưng minh hiển đã khô rồi, cho nên nhìn thì thấy là màu thâm, khu vực rìa biên hiện lên dấu vết màu đỏ hòa lẫn với màu vàng.
Tôi ngơ ngác nắm chặt khăn tay, nhìn anh ta từng bước lay động đi về phía đám đông nơi trung tâm quảng trường. Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ ràng đang đứng ở trung tâm quảng trường còn có rất nhiều người trên thân đầy máu đang thật sự lắc động tiến lên từ hai phía đông, tây đi vào trung tâm quảng trường. Khi đó vừa đúng lúc giới lãnh đạo đi từ trong lầu thành Thiên An Môn ra đến trung tâm quần chúng, Giang Trạch Dân cùng các nhân viên tùy tùng ở trung tâm quảng trường, vây quanh bên cạnh là các thiếu niên nhi đồng đeo khăn quàng đỏ đang dâng tặng hoa tươi, mà những người toàn thân đầy máu kia cùng nhau lục tục tiến vào đúng hướng đám đông của trung tâm quảng trường, toàn bộ tình cảnh diễn ra khoảng chừng 15 đến 20 phút như thế (tôi không nhìn đồng hồ cho nên cũng không nhớ rõ ràng thời gian cụ thể là bao lâu, nhưng có thể khẳng định rằng xác thực là một đoạn thời gian tương đối lâu). Sau đó những người toàn thân đầy máu kia biến mất nơi giữa đám đông.
Tôi sững sờ nhìn những người kia biến mất, khi này bạn học đi đến phía sau tôi, người bạn hỏi nói: “Bạn đã nhìn thấy chứ?” “à”, tôi nhẹ gật đầu, “Bạn cũng đã nhìn thấy rồi chứ?”, người bạn nói đã thấy. Sau đó người bạn hỏi tôi đã nói điều gì với người kia, tôi liền kể cho bạn nghe. Nhưng không ngờ rằng bạn lại đem sự việc này kể cho cô giáo, rồi cô giáo chủ nhiệm lớp gọi tôi đến, sau đó tôi thừa nhận những gì tôi đã nhìn thấy, còn nói với cô giáo tôi nhìn thấy rất nhiều máu trên mặt đất, muốn hỏi cô giáo sự việc này rốt cuộc là như thế nào thế? Nhưng khi đó dáng vẻ của cô giáo dường như đặc biệt sợ hãi, cô giáo vội vàng trả lời: “Cô không nhìn thấy gì hết! Không nhìn thấy một gì hết, sau này không cho phép nhắc đến vấn đề này nữa!” Bây giờ nhớ lại tôi cảm thấy cô giáo lúc đó nói chuyện cảm giác dường như là đang trong thế uy hiếp, nhưng mà hiện tại tôi đã minh bạch rồi thì cũng chính là không trách cứ cô giáo.
Về sau, tôi có một bạn học cũng từ trong quảng trường ấy đã lén chạy ra, sau đó hỏi tôi: “Bạn thật sự là to gan, lại còn dám nói chuyện với anh ta?”, tôi nói: “Bạn cũng nhìn thấy rồi mà, bạn nhìn xem hiện tại trên nền đất vẫn còn rất nhiều máu đấy! Thế nhưng cô giáo nói cô ấy không nhìn thấy.” Tôi khi đó có một chút bất bình không hiểu. Người bạn vừa gãy đầu vừa nói vẻ nghi hoặc: “ Cô giáo đã không cho nói thì đừng nói nữa, đoán chừng phải rất nhiều người đồng thời chảy máu mũi à, làm sao mà hôm nay nhiều người chảy máu mũi như thế nhỉ?”.
Hiện tại tôi đã minh bạch vì sao năm đó quá nhiều người thân đầy máu xuất hiện, cũng đã minh bạch nguyên nhân sợ hãi của cô giáo. Có lẽ bởi là mắt của lũ trẻ con chúng tôi là kiền tịnh trong sáng hơn, do đó vừa đúng vào mồng 1 tháng 6 giúp chúng tôi có thể minh bạch thêm phần nào. Hơn nữa những người đã chết trước ấy cũng có nhiều người là thanh niên, họ cho mãi đến hôm nay cũng vẫn chưa có ai chỉ dẫn đường cho hồn họ về nhà.
Họ sau đó biến mất giữa đám trẻ con, không biết họ có phải là tinh thần và hồn của những người thanh niên những năm kia?
[Theo tin tức từ tờ báo Tân Đường Nhân đưa tin ngày 19/06/2017 đính kèm là đường link:
Video người lính từng xả súng tại Thiên An Môn khóc vì hối hận :