Đáng lẽ tôi đã ở trong ngụс Τù hoặc ở dưới nấm mồ nếu tôi không đọc được một cuốn sách. Tôi xin kể về con đường quay lại làm một người lương thiện từ một người nghіện ngập, sа đọa.
Đến lúc thi Đại học vì chơi bời, học lực kém nên trượt cả hai trường. Quyết định học Đại học từ xa, tôi có tiếp xúc với các bạn là con nhà giàu trong trường đó. Chúng tôi đều là dân chơi bời và con nhà khá giả. Tôi bắt đầu dính vào lô đề, cờ bạc, cá độ bóng đá.
Ngày còn nhỏ, là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn, mẹ là giáo viên. Từ cấp hai, tôi dính vào chơi điện tử và đánh bi a, dần dần tôi ham mê rồi bỏ học chơi thâu đêm suốt sáng.
Hết tiền bí quá, liều mang xe máy đi cầm đồ dù trong lòng rất lo sợ bố mẹ biết. Trong đầu lúc đó suy tính lấy tiền đánh lô đề, mong rằng gỡ lại tiền thua do chơi cờ bạc. Thắng tiền tôi lại đánh lớn hơn, có ngày vì thua cờ bạc ban ngày, đến chiều tối tôi lại cắm xe đánh lô gỡ lại.
Có khi, tôi lừa cả họ hàng và cả bạn bè mượn xe đi cắm. Trong lòng cũng thương bố mẹ, nhưng phần thiện trong tâm rồi cũng bị con ma lô đề nuốt chửng, bố mẹ thấy tôi chơi bời sa đọa thì rất buồn.
Bố chửi bới nhiều lần nhưng tôi vẫn chứng nào tật đấy, dần dần bố mất hẳn niềm tin vào thằng con trai bất trị và coi khinh tôi trong im lặng, còn mẹ đã khóc rất nhiều.
Thấy bố coi thường mình, với bản tính ngông cuồng tôi lại đi vay tiền chơi tiếp. Cầm tiền trong tay tôi mời bạn bè đi uống bia rượu, đêm về lấy thuốc lắc và cỏ rồi thuê nhà nghỉ sử dụng. Bốn năm ngày ở trong nhà nghỉ chơi ma túy đá, không ngủ, chỉ uống sữa, lúc ra ngoài trông tôi không khác gì hồn ma.
Những lần chơi ma túy đá xong còn đi quаn hệ mạі dâm giải tỏa nhu cầu. Lúc tỉnh táo, trong lòng tôi thấy sợ chính bản thân mình và ngại ngùng với mọi người.
Vì nợ ngập đầu, không có lối thoát tôi lại tiếp tục đâm đầu vào ma túy. Nợ nhiều quá nên cuối cùng bố mẹ phải cắm sổ đỏ nhà để trả nợ cho con.
Bố mẹ tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng với bạn bè, bà con lối xóm. Có lần tôi nghe được người ta nói với mẹ tôi “Nó là con giáo viên mà còn như vậy…”.
Sau đó, tôi có lấy vợ và sinh một cháu gái, nhưng vì bản tính cờ bạc nên chỉ một thời gian vợ tôi đã biết tôi là một người chơi bời sa đọa. Số lần đưa tiền cho vợ để nuôi con chỉ tính trên đầu ngón tay.
Có một chuyện vẫn còn ám ảnh trong tâm, tôi đã giấu vợ mang dây chuyền vàng 10 chỉ vàng mà bố mẹ chồng tặng vợ ngày cưới đi bán. Lúc cầm tiền trên tay tôi đã rớt nước mắt vì nghĩ có lỗi với vợ nhưng cuộc đời đỏ đen cũng khiến chút tình người ấy trong tôi trôn vùi trong tội lỗi, vì nợ lãi vay nóng cuối cùng tôi đã đem cả nhẫn cưới của hai vợ chồng đi bán để trả nợ lãi. “Cuộc đời mình sẽ đi về đâu?” câu hỏi này cứ lẩn khuất trong tâm tôi.
Vợ tôi ngày càng mất niềm tin vào tôi, cô ấy đã khóc khi không khuyên bảo được tôi thoát khỏi con đường sa đọa. Lúc ấy tôi cũng nghĩ mình cứ như thế này thì sớm muộn vợ cũng bỏ mình, từ trong sâu thẳm tâm mình tôi cũng muốn quay lại làm một người tốt, nhưng lấn quá sâu vào nghiện ngập và nợ nần tôi không thể rút chân ra được.
Tôi không biết con đường nào có thể đưa tôi quay trở lại làm người? Cuối cùng không chịu đựng nổi, vợ tôi đã ly thân tôi và ra nước ngoài theo con đường lao động với mục đích tránh xa tôi. Lúc đó, tôi và con gái phải nhờ ông bà nội nuôi. Cứ lần này lần khác, cuối cùng bố mẹ đã phải cắm sổ đỏ nhà để vay ngân hàng lần thứ 3 để trả nợ cho tôi. Cuộc sống gia đình trở nên vô cùng bế tắc. Có ai biết cuộc đời này còn điều gì ý nghĩa không?
Vì vay nợ quá nhiều tiền ở Hạ Long, tôi đã tìm đường trốn. Tôi gọi điện cho một người em họ tên Tú ở Hải Dương với mục đích trốn lên đó tạm thời. Nhưng em tôi lại nói là đang ở Bãi Cháy – Hạ Long. Tôi đã ra một chỗ vắng và gọi điện cho Tú sang Hòn Gai đón tôi sang phòng trọ của em ấy, để đưa tôi lên Hà Nội. Sang bên đó, tôi vào thẳng nhà mà không chào hỏi những người ở chung với Tú. Tôi có kể sơ qua với Tú về hoàn cảnh của tôi.
Tú có khuyên tôi nên tập một môn khí công mà em ấy cũng đang theo học. Em ấy nói môn tu luyện rất tốt nhưng tâm trạng của tôi lúc đó rất rối bời, với lại tôi nghe môn này xuất xứ từ Trung Quốc nên lại càng không thích. Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được và trằn trọc lo lắng.
Lúc rạng sáng, tôi thấy một người bạn cùng nhà trọ với Tú có dậy để luyện các bài động tác. Tôi suy nghĩ sao người này lại chịu khó dậy sáng tập thể dục như vậy, không hề giống như những người sống độc thân. Sáng hôm sau, tôi có ngồi nói chuyện với anh ấy.
Tôi thấy anh có một giọng nói điềm đạm, dễ nghe. Anh ấy giới thiệu tên Sơn ở Thanh Hóa. Sau khi nghe tôi chia sẻ về hoàn cảnh của mình, Sơn đã giới thiệu môn tu luyện mà Sơn và Tú đang theo tập, ngồi nói chuyện với Sơn trong tâm tôi có một cảm giác ấm ám và nhẹ nhàng mặc dù trước lúc đó tôi vô cùng lo lắng, có một điều gì đó trong tâm cứ thôi thúc tôi tìm hiểu về môn tu luyện này.
Sơn mang ra một cuốn sách có tên “Chuyển Pháp Luân” đưa cho tôi với một cử chỉ rất trân trọng. Tôi đưa hai tay ra cầm cuốn sách mà trong lòng có cảm giác như được một món quà vô cùng quý giá. Sơn nói với tôi: “Anh cứ ở lại đây với mọi người đến khi nào mà anh thấy yên ổn thì anh hẵng về”. Tôi là một thằng nghiện ngập lại nợ nần, không hề quen biết tại sao họ lại tốt với mình như vậy? Từ đó tôi mới biết những người tập Pháp Luân Công là tốt. Lúc này tôi mới biết trên thế giới này còn điều gì đó tốt đẹp.
Tôi quyết định quay về và mang theo cuốn “Chuyển Pháp Luân” của Sơn cho mượn với nguyện vọng thay đổi số phận cuộc đời. Hôm sau tôi có mở sách ra đọc. Vì lười biếng nên tôi đọc hời hợt, chỉ hiểu nôm na là nói về làm người tốt.
Về bên Hòn Gai, các bạn giới thiệu cho tôi một điểm luyện công bên cạnh Cung Thiếu nhi. Do chơi bời nên không có phương tiện đi lại, hàng ngày tôi đi bộ ra điểm tập cùng mọi người khoảng 3 cây số.
Các bạn cùng tập thấy tôi không có xe nên thay nhau đến đón tôi, lúc đó trong tâm tôi rất xấu hổ vì làm một người đàn ông hơn 30 tuổi rồi mà vì chơi bời nợ nần bán hết rẫn đến không có nổi một cái xe mà đi, tiếp xúc với mọi người ở điểm tập tôi thấy rằng các bạn rất nhiệt tình và chân thành mà trước đây tôi chưa từng gặp. Mặc dù chỉ tiếp xúc vài lần nhưng tôi có giác họ rất gần gũi thân quen.
Quyết định chuyên tâm hơn nữa vào đọc sách. Dần dần tôi hiểu hơn nội dung cuốn sách. Những suy nghĩ tích cực về cuộc sống và nguyện vọng được làm một người tốt dần dần le lói trong tâm tôi.
Tự nhiên tôi có cảm giác hối hận về những việc tôi đã làm trong quá khứ. Tôi quyết định từ bỏ những thói hư tật xấu. Mỗi khi muốn chơi ma túy đá hay cờ bạc thì những lời trong cuốn sách lại hiện lên trong tâm. Nhận ra việc đó không đúng với điều mà Sư Phụ dạy tôi cần sống theo Chân – Thiện – Nhẫn.
Cố gắng bỏ từng thói xấu một. Lúc đầu những cơn thèm ma túy đá khiến tôi khó chịu như có kiến bò trong xương, tiếng nhạc sàn nhà bên cạnh thúc giục bỏ nhà đến sàn nhảy. Vừa muốn đi lại vừa không muốn, tôi mang cuốn sách ra đọc, dần dần những cơn thèm thuồng lắng xuống. Mặc dù bạn bè rủ rê nhiều lần nhưng tôi quyết tâm không quay lại con đường cũ. Tôi cảm nhận môn tu luyện đã truyền cho tôi một sức mạnh tinh thần để giúp tôi có đủ nghị lực rời bỏ vũng lầy của quá khứ.
Tôi bỏ ma túy đá, thuốc lá, rượu bia bỏ cờ bạc…và bắt đầu biết quan tâm đến mọi người. Tôi quyết định tiết kiệm tiền đưa cho gia đình trả nợ, và cố gắng chăm sóc cô con gái không có mẹ bên cạnh.
Trong 8 năm trời đi làm, tôi là một người vô trách nhiệm, đi làm muộn về sớm, đồng phục lúc mặc lúc không, nhưng từ khi tu luyện tôi hiểu rằng mình cần phải làm một người tốt. Tôi cố gắng đi làm sớm và về đúng giờ, tôi cũng cố gắng dùng thời gian rảnh giúp đỡ mọi người khi họ gặp khó khăn trong công việc.
Khoảng 7 năm trước trong một lần gác tết của đơn vị tôi đã bắt và làm thịt một con chim bồ câu nơi tôi làm việc, nhưng giờ trong tâm tôi khởi lên tình thương với loài vật, tôi thường mang cơm thừa về cho chim ăn. Giờ đây, mỗi khi tôi đến nơi làm việc lại có mấy con chim bồ câu bay tới đậu lên vai, trong lòng tôi lại khởi lên một niềm hạnh phúc khó nói lên lời.
Lúc trước, tôi đã oán hận người vợ vì bỏ mặc lại con gái mà không quan tâm chăm sóc, nhưng giờ tôi hiểu rằng mọi thứ đều có quan hệ nghiệp quả nhân duyên, và chính tôi mới là người gây ra sự tan vỡ hạnh phúc gia đình, tôi đã gây ra nhiều thống khổ cho bố mẹ.
Nhận thấy rằng mình trước đây là người con bất hiếu, không có trách nhiệm gì với gia đình và xã hội, tôi cố gắng không cãi bố mẹ như trước và quan tâm tới mọi người trong gia đình. Dần dần tôi lấy lại được niềm tin của bố mẹ và bạn bè.
Thời gian chời bời gần 10 năm thân thể tôi đã bị ma túy, thuốc lắc, cỏ, đá, bia, rượu, cờ bạc và những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng làm cho tàn tạ, tôi giống như một bộ xương di động không hồn, trí nhớ giảm sút nghiêm trọng. Sau khi đọc sách và tập các bài công pháp, tôi thấy sức khỏe của mình tốt hơn. Trí nhớ của tôi hồi phục, tôi không còn tâm bất loạn lo lắng như trước. Tâm tính của tôi thay đổi rõ rệt. Tôi lấy lại sức khỏe để làm việc và chăm sóc gia đình.
Đến giờ tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi được thực hành môn tu luyện. Số phận cuộc đời cuối cùng đã mỉm cười với tôi. Dù không có tiền, nhưng trong tâm tôi luôn cảm thấy sự yên bình và tràn đầy hi vọng vào cuộc sống. Tôi cảm thấy cuộc sống thực sự có ý nghĩa khi được làm điều gì đó giúp đỡ mọi người. Tôi muốn có nhiều người biết được về vẻ đẹp và lợi ích của môn tu luyện.
Quá trình này, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người hữu duyên, trong đó có cả những người đã từng xa ngã như tôi. Khi thấy họ bước vào tu luyện, trong tâm tôi cảm thấy rất vui và thầm cảm tạ Sư Phụ đã an bài họ đến với Đại Pháp. Tôi mong rằng cơ duyên ấy cũng sẽ đến được với những bạn bè, họ hàng và những người đang gặp bế tắc trong cuộc đời giống như tôi, để họ tìm thấy một cuộc đời thứ hai ý nghĩa hơn, tốt đẹp hơn.
Cuối cùng, con muốn cảm ơn Sư Phụ Lý Hồng Chí và môn tu luyện Pháp Luân Công đã cho con một cuộc đời mới đầy ý nghĩa.
Đoàn Minh Hải (LH 0913810136), phường Cao Thắng, tp Hạ Long, Quảng Ninh.
(xin chia sẻ điều may mắn trong cuộc đời)