[ChanhKien.org]
4. Thời kỳ Diệt: Tín ngưỡng của con người đối với Thần Phật đã cơ bản phát sinh biến dị và sự xuất hiện tà kiến của con người (thời nhà Minh, Thanh)
Triều Minh là một triều đại tôn sùng Đạo, vị công thần khai quốc Lưu Bá Ôn của triều Minh là một cao nhân của Đạo gia, ông không chỉ phụ tá Chu Nguyên Chương khai sáng nhà Đại Minh, mà còn lưu lại cho hậu nhân những dự ngôn chính xác đáng kinh ngạc như “Thiêu bính ca” và văn bia Lưu Bá Ôn. Thời nhà Minh còn có Thái cực Chân nhân Trương Tam Phong mà nhà nhà đều biết, ngoài ra các đỉnh đồng Tuyên Đức rất nổi được giới sưu tầm đồ cổ ưa chuộng cũng chính là những hiện vật minh chứng cho việc tôn sùng Đạo trong thời nhà Minh, tương truyền vào thời Minh nhà nhà đều có đỉnh đồng, hộ hộ đều thắp hương. Nhưng không vì thế mà nói rằng tiêu chuẩn đạo đức và cảnh giới tinh thần của người dân triều đại đó là rất cao, mà trái lại, khi con người ta càng coi trọng vật chất và bản thân hình thức tôn giáo, thì lại càng phản ánh ra sự chấp trước và sự lệch hướng từ bản chất của con người đối với Thần và Thiên đạo. Biểu hiện điều này được thấy rõ qua những vị vua của triều đại Minh.
Hồng Vũ đại đế Chu Nguyên Chương có xuất thân từ hòa thượng, tín phụng Phật. Nhưng con trai ông, hoàng đế Vĩnh Lạc lại tôn sùng Chân Vũ Đại Đế của Đạo gia, đã cho tu sửa mở rộng chùa ở núi Võ Đang, Đàn Thiên Địa ở Bắc Kinh, Cung Ngọc Hoàng, Kinh Sư cửu miếu, vì để cầu phúc thọ cho phụ mẫu, vì để cầu cho thiên hạ thái bình. Về sau vua Gia Tĩnh và vua Vạn Lịch cũng tiếp tục cho xây dựng tu sửa các đạo quán trên khắp đất nước, khiến khắp nơi toàn quốc đều có danh lam thắng cảnh Đạo gia. Vì tôn sùng Đạo gia, vua Gia Tĩnh thậm chí còn cho phá huỷ tượng Phật trên quy mô lớn, còn hoàng đế Vạn Lịch thường ở trong cung cả tháng cả năm lập đàn cầu khấn, hàng chục năm liền không thiết triều, tôn phong Quan Vũ là “Tam giới phục ma đại đế Thần Uy Viễn Chấn Thiên Tôn Quan Thánh Đế Quân”, đến nỗi đền Quan Vũ đã xuất hiện trên khắp đất nước. Lúc đầu Vua Sùng Trinh sùng Đạo mà bài Phật, nên đã hạ lệnh phá hủy hàng trăm tượng Phật lớn nhỏ trong cung, sau đó theo chỉ dẫn của những giáo sỹ phương Tây như Thang Nhược Vọng (giáo sỹ người Đức, từng làm quan qua 2 thời vua Sùng Trinh và nhà Thanh sau đó) mà cải sang Thiên Chúa giáo, thậm chí vì thế mà còn tiêu hủy triệt để Điện Ngọc Hoàng trong cung. (1)
Các hoàng đế triều Minh từ chỗ tín Phật chuyển sang Đạo, rồi diệt Phật bài Đạo, sau cùng thì cải tín sang tôn giáo Tây phương, chỉ trong hơn 200 năm ngắn ngủi đã diễn dịch ra toàn quá trình chuyển đổi tín ngưỡng với Thần rồi đi đến băng hoại của một triều đại. Trong quá trình này, tín ngưỡng của con người đối với Thần là không còn thuần tịnh, mà là vì mục đích duy hộ những lợi ích đã có và những truy cầu ở thế gian, tín Thần đã không còn là tự thân thăng hoa hướng đến Thần, mà là vì phúc phận cho tổ tiên và sự bền vững của giang sơn, không còn là vì theo đuổi mục đích phản bổn quy chân quay trở về bản tính tiên thiên của con người. Coi các danh hiệu thế tục được con người phong như là Thần để mà thờ cúng, coi việc tu đạo và tín Thần thành việc xây đền thờ và cúng Thần, lý giải việc phản bổn quy chân thành vĩnh viễn bảo trì sự an lạc trong thế gian con người, lý giải việc từ bi của Thần Phật thành việc bố thí tài vật, lý giải việc tu luyện đắc chính quả thành việc tích một chút công đức trong thế gian. Điều này hoàn toàn tương phản với chính tín, như vậy Thần sao có thể bảo hộ cái “tín ngưỡng” đã biến dị như thế được? Đến cả đế vương còn như vậy, thì cũng có thể hiểu được trạng thái tín Thần của bách tính là thế nào. Vì thế mà dẫn đến nước mất nhà tan, vua Sùng Trinh tự treo cổ trên cây, kỳ thực kết cục này không có gì là bất ngờ.
Đến lúc này thì đã không còn chính tín, chỉ còn lại là chùa, là Đạo quán và kinh sách, còn niềm tin của người lại là tà kiến. Những năm cuối của triều Minh, tín ngưỡng của con người đối với Thần Phật đã trở thành một loại ngu muội trong sự vô minh và biến dị, như thế thì nhất định là phải bị thanh trừ, chính trong bối cảnh này thì triều Đại Thanh là hy vọng để níu kéo lại sự mong chờ cuối cùng của con người đối với Thần Phật.
5. Thời kỳ Không: Văn hóa truyền thống bị phá hoại, thời kỳ tà ma hủy diệt thiên hạ (thời Thanh mạt, cộng hòa dân quốc và hiện nay)
Không có sự chính giải đối với chân lý Thiên Đạo Phật Pháp, khi con người không tìm được chân lý, tà ác ngoại lai sẽ thừa cơ nhập vào. Con người mà không còn chính tín đối với Thần thì sẽ mất đi mối liên hệ với Thần, sẽ không đắc được sự bảo hộ và điểm hóa của Thần Phật, khi này nhân tâm đã mất khống chế, xã hội sẽ nhanh chóng đi đến bại hoại. Tà ác ngoại lai giống như thuốc phiện tinh thần, con người một khi đã nghiện thì sẽ coi phản lý như là chân lý, coi tà kiến thành chính kiến, toàn bộ thế giới quan sẽ hoàn toàn bị đảo ngược, sẽ xuất hiện hiện tượng âm dương phản bối, từ đó làm con người cũng không tin có Thần nữa. Thuyết vô thần, thuyết tiến hóa đã xuất hiện trong bối cảnh như thế, giết người phóng hỏa trong đấu tranh giai cấp cách mạng, tạo phản có lý, phản đảo lại trở thành lý đương nhiên, thế nên người thiện lương trung thực thì lại bị coi thành ngu muội yếu nhược và bị lừa dối bằng chế độ chuyên chế độc tài. Khi mất đi Thần tính, mất đi nhân tính, mê lạc vào vật tính (chú trọng vật chất), thì con người bắt đầu sùng bái thú tính, ma tính đại phát. Con khỉ lại được nói thành là tổ tiên của loài người, các loại luật rừng của thú vật, nhận thức kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, đạo lang sói và tính lang sói v.v. thì ngược lại lại được nhân loại tôn sùng và noi theo, đã học theo đến mức độ rất cao, nhưng con người đã là anh linh của vạn vật, mà ngược lại con người lại muốn học con thú là sao, đây chính là do bộ mục nằm ngang “罒”, là biểu hiện tà kiến (nhìn nhận tà lệch) đối với trạng thái biểu hiện xuất lai trong thế gian con người, đến lúc này con người thế gian xung mãn đầy ma tính, trong mắt Thần, kỳ thực rất nhiều đều là tội lỗi.
Khi tình trạng này xuất hiện phổ biến trong nhân loại, thì thiên tai nhân họa xuất hiện rất nhiều, như là hai cuộc đại chiến thế giới, chiến tranh Lạnh, các cuộc chiến tranh khác, con người bắt đầu tàn sát lẫn nhau trên quy mô lớn, vũ khí hạt nhân có khả năng hủy diệt nhân loại đã xuất hiện, người máy có thể thay thế con người đã xuất hiện, máy tính có thể thay thế não người cũng đã xuất hiện, công nghệ gene có thể tạo ra các cơ quan nội tạng nhân tạo cũng đã xuất hiện, còn có thể tạo ra virus, con người kinh ngạc trước sự phát triển của khoa học kỹ thuật, nhưng lại không biết đó chính là phương thức mà sẽ đưa nhân loại đi đến chỗ tự hủy hoại chính mình! Đây là con người phản Thiên phản địa phản Thần, vậy Thần có thể còn muốn người như thế không? Bài học giáo huấn Thiên diệt thế giới từ trận Đại Hồng Thủy trong lịch sử nhân loại thượng cổ, thì người ngày nay lại coi đó là truyền thuyết, ở đây nào có còn một chút sự tôn kính đối với Thần không? Nhân loại đã đi đến giai đoạn hết thảy đều quy về không rồi, đến bước ngoặt của một kỷ nguyên mới bắt đầu rồi, lịch sử nhân loại chính là luân hồi lặp lại như thế, một vòng tuần hoàn năm ngàn năm.
Ở trên đã giải thích về chữ diệt 滅 rồi (giản thể là : 灭), nội hàm của chữ này là tiêu diệt cả hình thể và tinh thần, kỳ thực quá trình diệt này đã bắt đầu từ lâu rồi. Nào là cuộc chiến tranh thuốc phiện, chiến tranh kháng Nhật, chiến tranh “giải phóng”, phong trào Văn hóa mới, đả đảo Khổng gia điếm, phong trào dùng tiếng Bạch thoại, đơn giản hóa chữ Hán, phiên âm hóa Hán ngữ, phong trào chính trị, đại cách mạng văn hóa, văn hóa đảng, đàn áp những người tu luyện Chân Thiện Nhẫn … toàn là những thứ đen tối tà ác, đều nhắm vào hủy diệt tinh thần và nhục thân con người, hủy diệt văn hóa truyền thống, huỷ diệt một điểm đạo đức truyền thống cuối cùng còn sót lại của dân tộc Trung Hoa. Thông qua cái gọi là hình thức “tiến bộ cách mạng” đã xây dựng lên sự thù hận giai cấp, sự đấu tranh giai cấp, cuộc cách mạng giai cấp, chuyên chính giai cấp, vô luận là danh từ lý luận mà họ sử dụng biến đổi văn hoa mỹ miều đến đâu, thì bản chất đều là không biến đổi, những người Trung Quốc ngày nay đang bị hủy hoại và chà đạp bởi những người được gọi là “cứu tinh” do họ tự tìm đến!
Khi đã bỏ đi chính tín đối với Thần, bỏ đi chính kiến đối với Thiên đạo vũ trụ, bỏ đi đạo đức và luân lý mà con người nên phải tuân theo, thì cuối cùng con người làm thế nào để tìm được lối thoát cho mình?
Thần sẽ không đi tranh luận với con người, nhưng Thần sử dụng lịch sử để diễn dịch kết quả phát triển cuối cùng: tà kiến ắt sẽ dẫn đến tà ác, khi con người ly khai khỏi Thần, họ sẽ gặp phải hậu quả xấu do chính tự mình gây ra. Bắt đầu từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, con người cuối cùng đã đi đến ngày hôm nay, mục đích cuối cùng của xã hội được kiến lập dựa trên tư tưởng của con người trên mảnh đất Trung Hoa đại địa này đó là để chiêu mời những người đại điện của tà ma từ bên ngoài đến, tức chiêu mời đảng cộng sản tà linh phụ thể, nó sẽ từ khách biến thành chủ rồi từ đó phủ định, hủy diệt tín ngưỡng tinh thần và văn hóa Thần truyền của Trung Hoa, khiến cho con cháu Viêm Hoàng phản bội lại Thần Phật, phản bội tổ tiên mà đi thờ phụng Marx-Lenin như một vị “Thần”, hoàn toàn đi về phía đối diện với Thần, do đó vận mệnh những người này bị đối mặt với việc bị Thần bỏ rơi. Đây chính là bước cuối cùng trong thành- trụ- hoại- diệt- không mà mỗi khi lịch sử vũ trụ bước đến, chính là về “không”, nhân loại sẽ phải đối mặt với nguy cơ tồn vong.
Nhìn vào Biểu đồ bánh xe lịch sử Trung Quốc 5000 năm, lịch sử đã đi đến thời khắc cuối cùng của chu kỳ tuần hoàn trở về vị trí không, con dân của Thần đang đứng trước nguy hiểm cận kề. May mắn là, vật cực tất phản, trong đại đào thải của vũ trụ vẫn còn tiềm ẩn một tia hy vọng cuối cùng.
Từ bi của Thần là hồng đại, Thần đã sớm dự liệu việc nhân loại sẽ đi đến đường cùng như hôm nay, nên hết thảy chân tướng của Thiên cơ từ lâu đã được ẩn dấu trong văn tự phồn thể của Trung Hoa, chỉ đợi đến cuối cùng bí mật được tiết lộ, thì con người thế gian sẽ được thêm một lần cơ hội thanh tỉnh và được cứu độ. Vị trí thứ 8 của Lạc Thư, đối ứng với nét móc ngược nghịch Thiên lớn, biểu tượng là phân ly, bị diệt trừ, bị hủy diệt; nhưng mà vượt qua vị trí đó thì chính là thời khắc khứ giả tồn chân, qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
Trong suốt 5000 năm lịch sử Trung Hoa, dưới sự bảo hộ của Thần, những con dân của Thần đã diễn một màn kịch lịch sử lớn trên đất Thần Châu, khai sáng một nền văn minh Thần truyền huy hoàng trong 5000 năm, trong quá trình này đã trực tiếp thể hiện, bổ sung, giải thích và kiểm chứng nội hàm Thần tính của chữ Hán, đây là một kiệt tác của Thần, là tạo hóa của lòng từ bi của Sáng Thế Chủ!
Hết thảy mọi điều đã trải qua trong 5000 năm lịch sử đều là từ hai phương diện chính-phản để chứng minh cho con người rằng: Chỉ có Thiên Đạo Chính Pháp do Thần mang đến mới là Lý chân chính trong vũ trụ. Mỗi lần khởi đầu triều đại, đều là vì ứng với Thiên Đạo mà xuất hiện, nếu không, triều đại đó sẽ không thể thành lập được; mỗi khi kết thúc một triều đại, cũng vì đều do đi ngược Thiên Đạo mà suy tàn, bị đào thải bởi lịch sử vũ trụ. Điều này chứng minh quy luật lịch sử của vũ trụ là “Thuận thiên thì sinh, nghịch thiên thì vong”, cần phải phân biệt chính tà, phân biệt chân giả, Thiện ác hữu báo, nhân quả báo ứng, con người với tư cách là một phần tử trong Thiên địa vũ trụ, tất nhiên cũng phải chịu ức chế của quy luật vũ trụ, làm sao có thể là ngoại lệ được?
Con người từ đâu đến? Chân tướng vạn cổ của lịch sử nhân loại đang được giải khai.
Con người sẽ đi đến đâu? Cơ hội để con người lựa chọn cũng đã đến!
Pháp lý Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ đang hồng truyền ở thế gian, cần phân biệt rõ thật và giả, phân biệt rõ chân chính với tà ác phân biệt rõ Thiện và ác, hãy phù Thiện diệt ác, cứu độ con người nhân thế, thiên tượng đã trở thành hiện thực.
Đây là lúc âm dương phản đảo, là thời khắc lịch sử càn khôn quy chính, làm như thế nào, hết thảy đều đã rõ ràng rồi, giữa Thiện và ác, con người phải tự mình lựa chọn! Thần đã cấp cho con người cơ hội lựa chọn để được lưu lại, có muốn cơ hội này hay không, lựa chọn tương lai của bạn là gì?
Phong vân ở thế gian, xoay vần của lịch sử, giác ngộ của sinh mệnh, sự thâm sâu của thời không, sự huyền bí tương thông giữa Thiên Địa Nhân Thần… Biểu đồ bánh xe lịch sử Trung Quốc 5000 năm vượt rất xa những nội dung có thể đưa ra trong bài viết này, ở đó vẫn còn những nội dung để độc giả thảo luận, suy xét thêm trong tu luyện Đại Pháp.
(Hết phần 2.8)
Dịch từ: https://media.zhengjian.org/media/2021/05/27/dongfangmima-1.pdf
Ngày đăng: 08-01-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org