Cuộc đời là những thử thách nối dài, đôi khi khiến lòng người khó có thể vượt qua. Nhưng chỉ cần bạn làm người tốt, bước những bước vững tin trên con đường chân chính, thì Trời xanh ắt tự có an bài…
Hà Nội 2015, một buổi sáng sớm mùa Thu se lạnh, mưa bay lất phất, lá vàng lãng đãng rơi, phảng phất một nỗi buồn man mác. An đạp xe miên man trên những con ngõ nhỏ phố nhỏ, mắt chăm chăm nhìn hai bên vỉa hè xem có đồ phế thải, vỏ hộp, hay giấy vụn gì có thể lượm được không. Ngày nào An cũng cố gắng dậy từ 4h sáng, tranh thủ khi trời còn chưa sáng để đi để nhặt rác. An đi lượm rác cả ngày, nhưng chỉ vào lúc sáng sớm thế này anh mới may mắn gặp được các gia đình, công ty, hay siêu thị vừa dọn kho hàng và chất đống vỏ thùng trên vỉa hè.
An vẫn cắm cúi đạp xe, nhưng tâm anh không thể tĩnh lại được, trước mắt anh luôn hiện lên con số “500”. Đúng vậy, 500 triệu đồng, bác sĩ nói phải có 500 triệu thì con trai của anh mới mong được cứu sống. Khi nghe đến con số ấy anh những tưởng mình sẽ gục ngã, chưa bao giờ anh nghĩ về con số quá lớn như vậy. Nhưng anh không được phép gục ngã, bằng mọi cách chân chính anh phải cứu lấy con trai mình.
Vợ chồng An đều ở làng ung thư trên Phú Thọ, là cái làng chịu ảnh hưởng của nước thải khu công nghiệp Việt Trì mà báo chí vẫn thường nhắc đến. An rất thông minh lại đẹp trai, khuôn mặt hiện rõ vẻ thiện lương, nét đẹp của người trung du có phần rắn rỏi, chăm chỉ lao động. Vợ An cũng rất xinh đẹp, ngoan hiền lại nết na thùy mị. Họ học cùng nhau những năm phổ thông, vì không đỗ đại học nên lập gia đình sớm và quyết tâm làm giàu ngay trên quê hương mình. Thủa đầu, cuộc hôn nhân của hai người hạnh phúc như mơ, khiến nhiều bạn cùng trang lứa phải ghen tị. Phải nói là anh mát tay, trồng cây gì cũng sai quả, nuôi con gì cũng lớn nhanh. Anh tìm tòi những giống cây mới phù hợp với đất trung du để trồng, những cây lạ như mít Thái, đu đủ Đài Loan, thanh long ruột đỏ… Cây nhà anh trồng chỉ một, hai năm đã cho quả trĩu trịt, thu hoạch khấm khá, chẳng bao lâu đã có tiền xây nhà mái bằng, rồi mua tivi, xe máy.
Hạnh phúc được nhân đôi khi vợ anh sinh con trai đầu lòng. Thằng bé đẹp như thiên thần, ngoan ngoãn, hay ăn chóng lớn, anh chị tự hào và gửi gắm những mơ ước lớn lao vào con. Thời gian thấm thoắt trôi qua, con trai anh đã vào học lớp 1, nhưng cũng từ đây thằng bé thỉnh thoảng lại bị ngất trên lớp. Anh chị lo lắng đưa con đi khám thì mới ngỡ ngàng biết rằng con bị ung thư máu. Anh như quỵ xuống, trời đất cũng chao đảo, nhưng anh không muốn tin đó là sự thật nên lại đưa con về Bệnh viện Huyết học Hà Nội khám lại. Kết quả chính thức là con anh bị ung thư máu, cháu phải nhập viện và trở thành cư dân tại tầng sáu, là tầng dành riêng cho các bệnh nhi ung thư.
Trời đất, sao mà nhiều cháu bé bị ung thư đến thế! An cứ tưởng chỉ có làng ung thư mới bị ung thư, hóa ra làng nào, phố nào cũng có. Tưởng chỉ con nhà nghèo ăn uống mất vệ sinh, nhưng hỏi ra mới biết ngay cả các quý tử đại gia ăn uống toàn đồ xịn nhập ngoại cũng trở thành cư dân tầng sáu này. Những em nhỏ ở đây thật là tội nghiệp, từ những em bé vẫn còn ẵm ngửa, cho đến các em vài ba tuổi còn chưa hiểu ung thư là gì. Nhìn những đôi mắt trong veo, thơ ngây trong sáng, vẫn vui vẻ nô đùa mà không biết rằng có cái án tử hình đang treo trên đầu thì người vô cảm đến đâu cũng phải bật khóc. Thương con anh đã khóc hết nước mắt, nhưng thấy những hoàn cảnh éo le khác cũng đáng thương đến thế, An không thể không trào nước mắt.
Con nằm viện, vợ trông con, anh cũng bỏ vườn tược ở quê để lên Hà Nội làm xe ôm, vừa có thể kiếm sống, lại vừa thuận tiện cơm nước chăm sóc vợ con. Quê anh nghèo nên từ lâu đã nhiều người lên Hà Nội kiếm sống. May nhờ có người quen làm trật tự phường giúp đỡ nên anh mới được bố trí một chỗ đứng xe ôm, lại cũng được người quen giới thiệu mà anh được gia nhập hội xe ôm, được mọi người hướng dẫn về cách thức, đường sá đi lại, cách xin công an để khỏi bị phạt…
Một năm trôi qua ở bệnh viện thì tiền viện phí, tiền thuốc men, tiền sinh hoạt tối thiểu, cùng với hàng trăm chi phí không tên khác đã lấy hết tất cả những gì mà anh chị tích cóp được suốt tám năm lao động trước đó. Toàn bộ đồ đạc có thể bán đều đã bán hết rồi, cuối cùng đến chiếc xe máy là công cụ mưu sinh cũng phải bán nốt. Nghe đến đây, những người chưa vào bệnh viện, chưa có người nhà phải nằm viện thì đều thấy khó hiểu, nhưng sự thực là như vậy đấy. Không chỉ riêng anh, mà hàng nghìn hàng nghìn người đang trông con dài ngày ở các bệnh viện cũng trắng tay như anh.
Những người quen lại giúp anh tham gia vào “đội quân nhặt rác”. Đây cũng là việc mà hàng nghìn người đang làm để có thể mưu sinh tại mảnh đất thủ đô này. Dẫu thu nhập thất thường, nhưng nếu may mắn gom góp nhặt nhạnh được nhiều thì anh cũng đủ tiền chi tiêu tằn tiện cho cả nhà. Nhưng khó khăn thế nào anh vẫn phải chấp nhận, biết làm gì hơn bây giờ?
Bác sĩ nói rằng, ung thư máu nếu chữa theo cách truyền thống thì hy vọng rất thấp. Giờ đây đã có phương pháp cấy tế bào gốc, tỷ lệ thành công có thể lên đến 80%, nhưng chi phí cao, trừ bảo hiểm rồi thì cũng cần 500 triệu đồng. Anh muốn cứu con, nhưng làm gì để có 500 triệu bây giờ? Anh suy nghĩ rồi suy nghĩ, miễn là có hy vọng thì anh đều không ngại làm.
Trong những người cùng chăm con nằm viện thì có người đã mang nhà, rồi mang cả đất đai đi thế chấp ngân hàng. Nếu ở nông thôn thì chỉ vay được vài chục triệu, còn ở bệnh viện cũng có cò cho vay nóng với lãi suất cao mời chào. Anh về quê hỏi thì ngân hàng không cho vay tiền đi viện, chỉ cho vay tiền để sản xuất, mà nhà đất ở làng ung thư của anh thì làm sao thế chấp được đây? Hỏi cò cho vay thì cũng không nhận thế chấp nhà ở làng ung thư. Hỏi vay mượn họ hàng, người quen thì cũng toàn người nghèo, cố gắng lắm thì may ra mới vay được đôi ba triệu, nói gì đến 500 triệu! Con đường vay coi như đã đóng chặt, nhưng anh vẫn cần phải cứu con.
Vẫn cắm cúi đạp xe, anh chợt nhìn thấy cuộn dây sắt của công trường xây dựng đang nằm tơ hơ trên vỉa hè mà không có người trông nom. Xung quanh vắng lặng không có bóng người, nếu lấy sẽ chẳng ai hay biết, ít nhất cũng bán được 100 nghìn đồng… Nghĩ đến đó anh thấy ngượng ngùng xấu hổ đỏ cả mặt cả tai, xấu xa thế mà cũng nghĩ được, không hiểu ý nghĩ xấu ấy từ đâu tràn đến nhỉ? Từ nhỏ anh đã được dạy rằng “giấy rách phải giữ lấy lề”, không được trộm cắp, lấy của người khác thì tội nghiệp ghê lắm. Lại nghĩ, sao không có ai đánh rơi tiền vàng để mình nhặt nhỉ? Không được, anh đã được dạy dù đói cũng không được tơ hào của người khác, cái gì của người khác mà mình lấy, kể cả nhặt cũng là không được, chỉ tăng thêm nghiệp tội mà thôi.
Anh là người tín Phật, luôn sống làm người tốt, chân thật, thiện lành. Vừa đạp xe vừa nghĩ miên man, anh bỗng cảm giác Bồ Tát Quan Âm đang dõi theo anh, thấu hiểu nỗi lo lắng trong lòng anh. “Bồ Tát, xin hãy cứu giúp con, con hứa sẽ luôn sống tốt”, anh thầm niệm.
Thế nhưng anh vẫn cần tiền để cứu con, làm gì đây nhỉ? Anh chợt nhớ đến một câu chuyện xót xa từ năm 2013, ở Cà Mau đã có người tự tử để lấy tiền phúng viếng cho con đi học. Một tháng trước khi thắt cổ quyên sinh, chị đã nói với chồng con và hàng xóm về kế hoạch của mình. Nghĩ cũng tội, bởi chị quá nghèo nên mới chọn con đường tự vẫn, hy vọng mọi người đến phúng viếng để có tiền trang trải cho các con ăn học, giảm gánh nặng cho chồng, lấy linh hồn phù hộ cho chồng con… Anh rùng mình, lại ý nghĩ xấu xa len lỏi vào. Theo giáo lý nhà Phật thì tự tử là một tội rất nặng, huống hồ anh có chết thật thì ở cái làng quê nghèo ấy tiền phúng viếng cũng chẳng có nổi bao nhiêu, nói gì đến 500 triệu. Anh tự thoát ra khỏi suy nghĩ ấy để đạp xe đi tiếp, mắt vẫn chăm chú nhìn hai bên vỉa hè.
Nhặt rác để duy trì cuộc sống đã khó, còn nói gì đến chuyện kiếm thêm tiền? Có vẻ như mọi con đường chân chính để kiếm được 500 triệu đều đóng lại trước mắt. Con trai anh dễ thương là thế, ngoan ngoãn là thế, vậy mà… Thương con, anh ngậm ngùi, xót xa, quả thật không dám nghĩ nữa. Anh lại thành tâm xin Đức Phật độ trì, chứng giám cho tấm lòng anh luôn hướng thiện, cầu xin Đức Phật từ bi!
Chị Dậu ngày xưa chắc cũng không bi đát như anh bây giờ. Có ở trong hoàn cảnh rồi mới thấu hiểu. Trước đây anh từng đọc báo thấy có câu chuyện thương tâm ở Hưng Yên rằng, bố nghèo quá cho con ăn một bữa ngon rồi lái xe đưa con trai đi chơi, đến giữa cầu thì đẩy con xuống trước, bố nhảy theo sau, chỉ còn chiếc xe đạp cũ nát trên cầu. Những chuyện như thế xảy ra thường xuyên trên báo, người xem chỉ quan tâm hời hợt, anh cũng nghĩ họ không chín chắn, đầu óc có vấn đề, vì như vậy là mắc tội giết người, mà lại giết con mình, kể cả tự giết mình thì cũng chịu tội rất lớn rồi. Nhưng giờ suy nghĩ lo lắng đến căng thẳng đầu óc, anh mới thông cảm với những hoàn cảnh éo le ấy. Thông minh như anh mà đôi khi còn nghĩ dại, ấy là suy nghĩ xấu, phải loại khỏi đầu mình ngay.
Đêm qua, may mắn anh nhặt được một lô vỏ hộp giấy thùng hàng của một công ty, họ cho anh tất, còn kèm thêm một ít sắt vụn, coi như trả công vì anh đã dọn sạch sân cho họ. Anh thường hay qua đây, mọi người trong công ty đều quen mặt gọi tên anh. Thấy anh hiền lành, chăm chỉ, họ thường nhờ anh quét dọn sân công ty, nhưng không bao giờ anh lấy tiền, anh nghĩ mình giúp được ai thì giúp thôi. Anh mừng thầm, phải trích ra mấy chục mua cái đùi gà luộc cho thằng bé. Cả tháng nay ăn uống thất thường, người nó sọp hẳn đi. Hôm qua nhìn thấy nó cố nuốt từng miếng cơm khô với đậu kho, mắt nó liếc nhìn sang hộp cơm toàn cao lương mỹ vị của cậu bạn giường bên cạnh mà lòng anh thắt quặn, nước mắt lại chảy ngược vào tim, anh thương bé quá.
Về đến nhà, anh lại lúi húi bên nồi luộc gà nước đang sôi ùng ục. Nghĩ đến cảnh thằng bé sẽ vui thích đón lấy cái đùi gà, anh nhất định phải động viên con ăn thêm hai bát nữa. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt rạng ngời, ánh mắt lấp lánh niềm vui của con trai, thì mọi lo toan nhọc nhằn bấy lâu nay cũng sẽ nhoà đi như mây khói. Rồi anh sẽ thấy vui vui trong lòng, tâm cũng trở nên thanh thản một cách lạ kỳ.
Anh đang miên man suy nghĩ, thì bỗng nhiên chiếc điện thoại cục gạch reo vang. Ở bên kia đầu dây, vợ anh nói anh hãy vào ngay bệnh viện đi, cơm canh cứ để cả đấy. Anh vừa đi vừa lo, không biết có chuyện gì không hay xảy ra đây nhỉ? Mấy hôm nay thằng bé cứ mệt lả đi, hai mắt cứ mơ màng xa xăm, biết đâu, biết đâu… Mà vợ anh tiết kiệm tiền chả mấy khi gọi, lần này… Nghĩ vậy nên anh vừa đạp xe vừa khóc. Đến phòng bệnh, nhìn thấy thằng bé tươi cười với bố, anh mừng quá, gánh nặng lớn trong tâm như cũng vơi đi nửa phần. Vợ lại gọi anh sang ngay phòng bác sĩ trưởng khoa, anh líu ríu đi theo như người mất hồn. Bác sĩ đưa ra một tờ giấy tiếng Anh rồi nói chúc mừng anh chị và cháu bé, tổ chức từ thiện nhân đạo đã có quyết định hỗ trợ 100% chi phí mổ cho cháu, cơ hội cứu sống cháu rất cao… Nghe đến đây anh ngã quỵ xuống đất.
Anh thấy mình đang bay lên đến nước Phật, cảnh đẹp vô cùng, đâu đâu cũng mỹ diệu, thánh thiện và âm nhạc tràn đầy dư âm từ bi. Anh nhẹ nhàng thành tâm quỳ dưới chân Bồ Tát Quán Âm. Bồ Tát cầm chiếc bình tịnh thuỷ trong tay, mỉm cười và nói với anh rằng, con đã trải qua được một khảo nghiệm lớn trong cuộc đời, vì con là người tốt, có tâm hướng Phật nên con xứng đáng được cứu giúp. Con hãy về và tiếp tục cuộc sống thiện lành của mình, cuộc sống vẫn còn nhiều gian nan, nhưng con đừng quên giữ vững thiện niệm trong tâm, hãy làm người chân chính.
Anh mở mắt ra, cảm thấy cơ thể tràn đầy sinh lực, tâm tình cũng nhẹ nhõm, yên bình. Còn vợ anh thì mừng rỡ, hai mắt nhoà những giọt lệ hạnh phúc trên khuôn mặt. Chị nói với anh rằng anh đã ngất và ngủ thiếp đi rất sâu hơn một tiếng đồng hồ. Cả nhà anh mừng rỡ vì đã qua một nạn lớn, tương lai sẽ tốt đẹp, nắng mới đã lên rồi.
Nguồn ĐKN.TV