Hai thầy trò cao tăng, không có việc gì liền pha trà nói chuyện phiếm, bởi vì ngày lễ tình nhân vừa mới qua, họ liền nhắc tới đề tài này.
Đồ đệ: Người yêu là ai?
Sư phụ: Người yêu là người yêu (vợ, chồng), là địch nhân, là người xa lạ.
Đồ đệ: Tại sao thầy lại nói như vậy?
Sư phụ: Khi hai người yêu nhau, thì là người yêu; Khi trở mặt chống đối nhau, thì thành kẻ thù; Khi coi nhau như người lạ, thì đó là người xa lạ.
Đồ đệ: Tại sao nó lại phát triển thành như vậy?
Sư phụ: Tình cảm sinh ra là bởi vì tham ái, vì tham mà sinh ra chấp trước, bởi vì chấp trước mà muốn chiếm hữu, bởi vì chiếm hữu mà muốn khống chế đối phương, bởi vì không thể như mình mong muốn, cho nên nghi ngờ, ghen tỵ, sân hận sinh khởi, vô minh khởi, cho nên sinh ra tranh chấp, cãi vã, không tin tưởng lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau, thô bạo động thủ, thậm chí muốn hủy diệt lẫn nhau, và đáng sợ hơn nữa là cùng đến chỗ chết.
Đồ đệ: Tại sao không quý trọng lẫn nhau? Nếu không thể ở bên nhau, cũng nên hảo tụ hảo tán (chia tay trong vui vẻ)?
Sư phụ: Người không lý trí thì nhiều, người lý trí thì ít. Có rất nhiều người ích kỷ, nhưng rất ít người vị tha. Người ngang ngược nhiều, người thông cảm ít. Nhiều người chủ quan, ít người khách quan. Đệ tử nói vậy! Ai có thể thực sự suy nghĩ cho người khác, trừ phi minh bạch được sự việc, mới có thể bao dung với người khác, và nguyện ý vì lợi ích của người khác.
Đồ đệ: Thì ra là như vậy, cho nên sư phụ mới xuất gia!
Sư phụ: Khi một người bị mắc kẹt trong tình yêu, bắt đầu giống như mùa xuân, vạn vật tươi đẹp. Tiếp theo là mùa hè, thường tranh cãi triền miên. Rồi đến mùa thu, dần dần trở nên lạnh hơn. Cuối cùng là mùa đông, kết thúc một mối tình. Nhưng tình huống này còn có thể tiếp tục kéo dài, lại tìm người tiếp theo lặp lại vết xe đổ. Bởi vì sau mùa đông, mùa xuân vẫn lại đến và cứ thế tiếp diễn. Đây chính là nguyên nhân chính khiến tất cả chúng sinh chìm trong dòng sông ái dục, luân hồi sinh tử.
Đồ đệ: Vậy sư phụ không khuyến khích người ta yêu đương sao?
Sư phụ: Không thể nói “tốt”, cũng không thể nói “không tốt”, làm thế nào để là “tốt nhất”, tùy thuộc vào quyết định của riêng mình!
Đồ đệ: Nếu không yêu đương, sẽ không kết hôn; Nếu không kết hôn, sẽ không có con; Nếu không có con, sẽ không có con người; Nếu không có con người, thế giới chẳng phải hoang phế sao?
Sư phụ: Đừng lo lắng về vấn đề này, khi gặp người mình yêu, tự nhiên sẽ kết hôn, giống như có người từng hỏi ta, nếu tất cả mọi người, ai ai cũng xuất gia, thì nền kinh tế của đất nước sẽ ra sao? Làm thế nào để tiếp nối nhân loại? Ta trả lời: “Giả định của ngươi không thể được xác lập, bởi vì ngươi không muốn trở thành một nhà sư, vì vậy đừng lo lắng về điều đó. Điều quan trọng hơn là chăm sóc tốt cho chính bản thân mình”.
Sư phụ: “Nếu chẳng một phen sương lạnh giá, hoa mai đâu dễ ngát hương thơm!”. Người yêu đang khảo nghiệm ngươi, rèn luyện ngươi, để cho ngươi từ trong nghịch cảnh bước ra, thuận cảnh thức tỉnh, mà đối mặt với hết thảy cảnh giới, mà đạt tới cảnh giới tự tại.
Đồ đệ: Vậy người yêu rốt cuộc là ai?
Sư phụ: Là người chăm sóc chư vị, cũng chính là người tra tấn chư vị.
Kỳ Mai biên dịch
Minh Tâm – secretchina
Xem thêm
Vạn Điều Hay