Câu chuyện li kỳ về người đàn bà bất hạnh, chị Nguyễn Thị Lánh, Quận 3, TP. HCM. Nằm liệt 12 năm, gạch dưới lưng chị đã hoen rỉ, mà chỉ trong chốc lát chị có thể tự đứng dậy bằng chính đôi chân của mình trước sự ngỡ ngàng hạnh phúc của cả gia đình. Đã có một thần tích xảy ra trong ngôi nhà bé nhỏ, điều gì đã làm nên kỳ tích ấy…
Chuyện xảy ra cách đây vài tháng, lúc đó, tôi đang ở nhà thì nghe tiếng chuông gọi cửa. Trước mắt tôi là 2 thiếu niên khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Hóa ra chúng là 2 đứa trẻ sinh đôi trong câu chuyện mà tôi đã được nhiều người kể lại, nhưng vì được nghe quá nhiều câu chuyện lạ như thế nên tôi cũng không tìm hiểu thêm. Nay có dịp các em đến chơi nhà, tôi mới tò mò hỏi tiếp.
Em là bé Ly, cô bé 16 tuổi nhưng có “thâm niên” đi chợ 10 năm. Em biết đi chợ nấu ăn, đỡ mẹ tắm gội, thay đồ, đi vệ sinh. Chợ Bàn cờ Quận 3 gần nhà, em vừa đi bộ đi học, vừa mua đồ về nấu ăn. Em kể cho tôi nghe chuyện nhà mình thật tự nhiên như mọi sự sinh ra vốn là như thế. Dường như trong em, không có kí ức đau buồn, không có nỗi khổ. Cả người anh trai sinh đôi của em cũng vậy. Cậu bé thường chỉ sang em gái và nói với tôi: cô hỏi bé Ly ấy.
Tôi có dịp lên thăm nhà em, căn nhà đã xuống cấp của ông bà nội để lại, ọp ẹp và ẩm mốc nay đã có nhiều hộ gia đình cùng chung sống. Bốn người nhà em có 12m2, một chiếc giường tầng như phòng kí túc xá sinh viên. Đồ dùng đều cũ kĩ, ngoại trừ chiếc ti vi. Bếp nấu là chiếc bàn nhỏ đặt sát tường trên hành lang, nhưng nhà vệ sinh chung thì ở tầng trệt.
Tôi ngồi nhìn chị Lánh và không thể nào lý giải vì sao những con người này lại có thể tồn tại được trong căn phòng nhỏ bé này tới 12 năm! 12 năm chị không thể bước chân đi! 12 năm chạy chữa mà bất lực! Chị nằm liệt trên nền gạch 12 năm trong vô vọng và đã đối diện với cái chết giải thoát nhưng không thành! Trên đời lại có chuyện thật như thế này ư?!! Câu chuyện của chị cứ ám ảnh tôi tới mức tôi đã quay trở lại căn phòng nhỏ tối của chị thêm mấy lần nữa chỉ để muốn nghe thêm rồi kể cho các bạn nghe về câu chuyện thần kì này. Và đây là những gì tôi ghi lại trung thực theo lời kể của chị Nguyễn Thị Lánh, nhân vật chính của câu chuyện:
Câu chuyện về chiếc lồng giam
16 năm trước, sau nhiều lần thất vọng vì không thể giữ thai, tôi có bầu đôi. Vì sức khỏe yếu nên tôi xin ở nhà dưỡng thai, và rồi hai trẻ ra đời trong niềm hân hoan vô tận. Hạnh phúc của người mẹ mong đợi con thật khó có bút nào tả hết. Đặc biệt là trong những năm đó, chúng tôi khá giả, tiền, vàng đều có.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Tôi yếu dần, rồi không thể đi lại được nữa. Khi các con vào lớp một, tôi hoàn toàn nằm hẳn. Mọi sinh hoạt cá nhân đều do chồng con chăm sóc. Hành trình chữa bệnh của tôi là sự làm quen và ghi nhớ tên tuổi của những người nổi tiếng, với đủ loại kết luận, phác đồ điều trị khác nhau. Bác sĩ Đỗ Hữu Trí bệnh viện 30/4 (phó giám đốc) đành trả lại tôi hồ sơ; Bác sĩ đông y ông Bình chuyên bấm huyệt nổi tiếng chung cư Nguyễn Thái Bình quận 1 rồi Bác sĩ Đức chấn thương chỉnh hình nhận định tôi suy nhược cơ thể nhưng chích thuốc bổ thì tôi bị nặng hơn. Bệnh viện Chợ Rẫy thì chẩn đoán tôi bị tụ máu ở dây thần kinh trung ương, phải mổ (nhưng khả năng sống đời sống thực vật lên đến 90% nên tôi quyết định không mổ). Bác sĩ chấn thương chỉnh hình thì đề nghị mổ hai tay, sau vài tháng lại mổ hai chân. Nhưng mổ một thời gian sẽ tái bệnh lại. Bác sĩ Việt kiều Mĩ chữa bệnh miễn phí thì khuyên rằng: tôi có đạo Phật thì niệm Phật, tôi có đạo Thiên chúa thì niệm kinh Thánh… và cho tôi một số thực phẩm chức năng. Bác sĩ của Singapo thì trả lời ngay rằng: không điều trị được. Tôi đã đi hết Đông y, Tây y, hết bác sĩ Việt đến Bác sĩ Tây nhưng không có con đường nào sáng sủa. Cuối cùng người ta lại trả tôi về căn phòng này, không lối thoát. Và căn phòng như một chiếc lồng vô hình nhốt tôi vô đó.
Có lần, tôi được lên xe đò ra Phú Yên… nhưng kết quả chuyến đi chỉ có may mắn duy nhất là tôi được ngồi trên xe ngắm cảnh biển. Chao ôi biển đẹp vô cùng! Tôi đã lâu không được ra ngoài nhìn đất trời. Hôm đó, ngắm cảnh biển mà tôi thấy nghẹn ngào. Còn bệnh tật thì không thuyên giảm. Bao nhiêu tiền thuốc mà chẳng biến chuyển gì.
Tôi còn được giới thiệu đến chữa bệnh ở thầy Sáu Khu nổi tiếng, thầy cũng cam kết sẽ chữa khỏi cho tôi. Tháng đầu tiên tôi thấy khỏe hơn một chút nhưng đến tháng thứ hai tôi kiệt sức. Thầy khí công Võ Thành Yên nổi tiếng tôi cũng đã thăm viếng. Người cuối cùng tôi muốn kể đến là bác sĩ Phong (đông y) và ông bác sĩ Đinh Khắc Lan bệnh viện Đại học y dược thành phố Hồ Chí Minh. 12 năm trời sống trong tình cảnh bại liệt, tôi đã chạy chữa biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu loại thuốc, tới mức cũng không thể nhớ hết hành trình dài dằng dặc chạy chữa của mình… Cuối cùng tôi vẫn sống trong vô vọng, không lối thoát, trong một cái “lồng giam” chật hẹp và hôi hám mà số phận nghiệt ngã đã vô tình an bài cho tôi, cột chặt vào chồng, con tôi.
Tình yêu là có thật ở trên đời
Ngày tiếp ngày, tôi thêm kiệt quệ, không thể ăn uống được nữa. Các con tôi đang vào mùa thi chuyển cấp, nhưng tôi suy yếu dần. Gia đình ở quê đã lo xây mộ đón tôi về. Thế là sẽ lại về với mảnh đất chôn rau cắt rốn Gò Công. Cũng may mẹ tôi đã đi theo ba tôi từ lâu rồi chứ không bà phải nhìn cảnh con gái yêu của bà bị Trời trừng phạt, chịu cảnh “ngục tù” 12 năm liên tục thì đau khổ lắm.
Chồng con tôi năn nỉ, chồng tôi cứ bảo tôi gắng lên để chờ con thi cử cho xong. Có lẽ tình mẫu tử đã giúp tôi gượng qua, chờ con thi. Bà con hàng xóm, bạn hữu đã bảo tôi hãy gắng sống cho con mười lăm tuổi hãy ra đi. Tôi cũng nghĩ đến chồng tôi, anh quá thương tôi. Anh ấy bị mồ côi mẹ năm vừa lên năm tuổi nên tôi không muốn con tôi côi cút như anh ấy. Trước đây, cũng vì thương anh ấy thiếu tình thương mà tôi lựa chọn làm chồng, và giờ đây các con đã tròn 15 tuổi.
Ngày kết thúc, ngày giải thoát thì đã đến gần kề. Tôi sẽ vui sướng vì được giải thoát. 12 năm, tôi nằm liệt trên sàn gạch, khiến cho gạch chỗ tôi nằm sờn đen, hỏng cả lớp hoa (loại gạch lát ngày xưa, không phải gạch men bây giờ). Chồng con phải kề cận không được buông tay. Vì chỉ cần khi tôi khó thở mà không có người đỡ dậy là tôi chết ngay. Nên cha con phải thay nhau canh mẹ, không được thiếu người. Tôi đã không ít lần xin chồng con hãy buông tay. Nhưng người tôi yêu và chọn làm chồng, thật sự đem sự yêu thương và tình yêu ấy kết thành sợi dây giữ tôi ở lại trần gian mà nhìn con cái trưởng thành. Thương cho các con tôi, mẹ chỉ chăm có năm sáu năm còn chăm mẹ thì mười mấy năm không quản, từ khi còn thơ dại đến lúc thành niên. Thành ra, với các con, tôi thành người chịu ơn sâu. Hai đứa sinh đôi, chia nhau việc nhà, em vất vả hơn anh vì em là con gái. Nhưng anh cũng rất yêu mẹ. Lúc nào cũng nhắc em nhẹ tay kẻo mẹ đau.
Khoản tiền dành dụm, tích lũy đủ để chúng tôi sống được bốn năm. Sau đó thì nghèo túng. Anh trai tôi muốn rước mẹ con tôi về lại Tiền Giang để nuôi. Nhưng chồng tôi không chịu. Chồng tôi bảo: dù thế nào anh cũng phải chăm sóc vợ con. Không thể để cho người khác lo như thế được. Tôi thật may mắn có một người chồng gồng gánh mình đi qua những tháng ngày kinh khủng ấy. Giờ đây tôi muốn quên đi những ngày khủng khiếp đã qua. Vì nhớ đến tôi lại trào nước mắt.
Chồng tôi bỏ công việc cũ, vì không có thời gian chăm vợ. Công việc làm bảo vệ theo ca, theo giờ, anh ấy có thể lo cho tôi. Ngày lấy anh, tôi chọn người thua kém nhất trong đám trai ngỏ lời nhưng anh lại là người chân thành cùng tôi đi qua hiểm nguy. Đời người không ai có thể đoán được ngày mai điều gì chờ đợi mình. Tôi, cô kĩ sư nông nghiệp, con gái miền Tây được bao người theo đuổi, cha mất sớm nên mẹ cưng chiều… lại có một kết cục đau buồn thê thảm đến vậy. Tôi đã phải chứng kiến cảnh con trai nhỏ dại chạy lên phường xin giấy để nộp đơn xin chứng nhận diện xóa đói giảm nghèo. Ủy ban không làm việc với con nít. Con tôi chạy về mách mẹ, rồi lại chạy đi, cuối cùng, tôi bảo: con nói các bác viết lên lưng cho con dòng chữ “không giải quyết cho trẻ con”, để vô trường báo với thầy… mẹ rơi nước mắt, con trẻ lên phường lần nữa, phường mới giải quyết.
Cái cảnh, ngày tiếp ngày nhìn các con khôn lớn, bao nhiêu nhu cầu cần thiết mà tôi chẳng làm gì cho con chỉ cột mọi người vào cái án trời mang thì khổ tâm vô cùng. Nhưng nay con tôi đã 15 tuổi, tôi không sợ ra đi nữa. Tôi chờ đợi. Có lẽ, người ta cũng mừng cho chồng con tôi sắp thoát nợ đời.
Thần tích triển hiện giữa nhân gian
Tôi nghe cuộc điện thoại của cô em họ ở Cần Thơ. Em bảo rằng, có người giới thiệu với em là có môn học kì diệu, có thể tự chữa khỏi bệnh, chị có thử không? Tôi thấp thỏm chờ đợi. Có lẽ, hi vọng là điểm cuối cùng tôi có thể bấu víu vào trong lúc này. Mấy ngày sau, có người đưa sách Chuyển Pháp Luân đến cho tôi. Con gái tôi đọc cho tôi nghe. Và một thần tích đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi: Đến ngày thứ ba, tôi đã đứng lên được! Sau 12 năm, tôi tự đứng lên được!
Tôi tự đứng lên bằng đôi chân của mình! Còn gì hạnh phúc bằng! Có lẽ Thần Phật đã để mắt đến tôi, ban cho tôi niềm tin yêu và hy vọng, đã cứu tôi đây. Và cứ như thế, tôi đọc sách và ngồi thiền hàng ngày. Dần dần tôi có thể đi lại trong nhà, tự lo cho mình, không cần các con và chồng nữa. Tôi đã tự đi vệ sinh, tự bấm quạt, giờ thì có thể ủi đồ cho con. Tôi cố gắng vì 12 năm qua tôi không làm được gì cho con, cho chồng, nay tôi muốn bù đắp sự thiệt thòi đó.
Tôi muốn kể một kỉ niệm thú vị nhất. Đó là tôi đi nghe bài giảng của pháp môn PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP. Hình thức học là ngồi nghe bài bài giảng của Sư Phụ Lý Hồng Chí bằng video. Tôi không có quần áo lịch sự để mặc khi đi ra ngoài nên có học viên tặng tôi một bộ đồ để tôi đi học. Ngày thứ nhất ai nấy đều chụp hình và khen tôi mặc vừa, đẹp. Nhưng đến ngày thứ hai thì tôi mặc chật ních và buổi học chưa kết thúc thì áo quần đã chật, thịt ở đâu lấp đầy thân thể tôi như chuyện thần thoại, đến nỗi áo kéo lên hở cả bụng. Ngày thứ ba của khóa học chín ngày, tôi không thể mặc bộ quần áo ấy được nữa. Phần ngực lép kẹp của tôi cũng căng phồng sau một đêm. Thân thể tong teo của tôi được lấp đầy. Ai cũng cười vui hớn hở như vừa đi du hành vũ trụ về. Làm sao có thể tin nổi người nở to ra nhanh trong mấy chục tiếng đồng hồ như thế? Thậm chí trong vài tiếng của buổi học thứ hai?
Tôi đã không còn phải nằm trên sàn như tảng thịt biết nói và biết suy nghĩ nữa. Tôi có thể ra ngoài hít khí trời và nhìn nắng. Bước chân không bình thường như người khác nhưng có thể lết từng chút cũng là điều hạnh phúc vô biên rồi.
Tôi đọc sách và hiểu được nguyên lý mà quyển sách thiêng liêng chỉ dạy. Đó là nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Nhờ đọc và làm theo sách, tôi đã giảm hẳn sự cau có, tức giận. Căn phòng của chúng tôi giờ đây thường xuyên đón khách. Các học viên học Pháp Luân Đại Pháp ghé qua, chuyện về Đạo, về đời thật vui vẻ.
Tri ân với tấm lòng thành kính
Tôi cảm ơn số phận đã ban cho tôi tình yêu của người chồng, không vì thấy vất vả mà nản lòng. Cảm ơn hai con đã cho mẹ thêm nghị lực sống bằng chính sự chăm sóc và tình thương mà các con dành cho mẹ. Cảm ơn những người thân, bạn bè, tất cả những ai đã giơ tay cưu mang gia đình tôi cũng như những người cùng khổ vượt qua cơn sóng gió.
Hơn tất cả những điều đó, bằng sự thành kính trong tâm, tôi cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp và Đại Sư Lý Hồng Chí, người đã tái sinh ra tôi lần thứ hai và mang hạnh phúc trở lại với gia đình chúng tôi. Bây giờ cả nhà chúng tôi được sống trong sự từ bi yêu thương của Phật Pháp. Các con của tôi giờ đây cũng đi trên con đường tu luyện. Chúng lớn nhanh hơn hẳn, trắng trẻo và tươi vui. Đặc biệt chúng đã trút bỏ được khuôn mặt buồn bã, u ám của một gia đình sống trong “ngục tù”, gia cảnh nghèo túng, một căn phòng nhỏ tối bốc lên thứ mùi bệnh tật.
Những gì tôi đã trải qua như địa ngục nơi trần thế, điều bất hạnh này tôi thành tâm cầu mong đừng ai phải chịu. Chỉ có Đại Pháp huyền năng mới có thể hóa giải được nghiệp chướng này, điều tốt đẹp ấy tôi không được giữ cho riêng mình, xin được kể ra câu chuyện “thần thoại” này để những người đang chịu đau khổ như tôi đã trải qua có thêm một cơ hội tìm lại ý nghĩa cuộc sống và hạnh phúc cho gia đình của họ.
Pháp Luân Đại Pháp Hảo – Chân Thiện Nhẫn Hảo!
Sài Gòn, ngày 12 tháng 08 năm 2016
Nguyễn Thị Lánh. Điện thoại di động: 012 696 70067
Theo Đại Kỷ Nguyên vn