Lời nói đầu
Trung Quốc, hay còn gọi là vùng đất Thần Châu, theo như lời của người xưa kể lại rằng nơi ấy chính là cố hương của những vị Thần.
Xem chương : C1 . C2 . C3 . C4 . C5-1 . C5-2 . C5-3 . C6 . C7cuối . Nghe trên Youtube
“Bàn Cổ khai thiên lập địa”, “Nữ Oa tạo nhân”, “Phục Hy vẽ nên bát quái”, “Thần Nông nếm thử hàng trăm loại cây thuốc”, “Thương Hiệt tạo chữ”, v.v. khai sáng cho nhân loại một bức tranh lịch sử phong phú và đầy sống động… Sáng Thế Chủ đã sắp xếp an bài vạn vật được khai sáng một cách thứ tự, tạo nhân loại, đặt định hoàn cảnh sinh hoạt, sinh tồn cho con người, truyền cấp văn hóa con người, giáo hóa nhân loại, quy phạm hành vi đạo đức của con người. Trên cơ sở này Sáng Thế Chủ an bài các vị Thần Phật hạ thế, truyền Pháp độ nhân, giáo đạo con người tu luyện, vì con người mà đặt định văn hóa tu luyện, giúp con người “phản bổn quy chân” để có thể quay trở về Thiên quốc.
Những ghi chép cổ xưa còn lưu lại rằng, Sáng Thế Chủ đã khai sáng nên hết thảy vũ trụ, sinh mệnh cùng vạn sự vạn vật trong tam giới. Cũng vào thời kì xa xưa ấy, Bàn Cổ tiếp nhận mệnh lệnh của Sáng Thế Chủ, sáng tạo nên hệ Ngân Hà và rất nhiều tinh cầu bên trong vũ trụ nhỏ bé này.
Tiếp đến, một vài vị Thần đã phỏng theo hình tượng của bản thân mà tạo nên hình dáng con người trên tinh cầu này. Có ghi chép kể rằng, Nữ Oa đã dùng bùn đất và dựa theo hình tượng của mình mà tạo nên con người. Trong kinh Thánh cũng có ghi lại, Thượng Đế đã dùng bùn đất dựa theo hình tượng mình tạo nên con người. Dù cho các nền văn hóa có khác nhau nhưng có một điểm chung là đều nhắc đến các vị Thần đã tạo nên các chủng tộc người có màu da khác nhau. Chính là muốn làm cho thế giới này thêm phồn vinh nên đã sáng tạo ra thiên địa vạn vật.
Đất trời vừa mới hình thành, nên thời tiết và điều kiện thiên nhiên vô cùng khắc nghiệt. Mưa phải rơi như thế nào, gió tuyết phải ra sao, v.v. Và sau một thời gian trải qua nhiều lần điều chỉnh, cuối cùng các vị Thần đã thuần hóa được thế giới tự nhiên và đặt định sự sinh tồn, hoàn cảnh sinh hoạt cho con người. Xuân hạ thu đông, bốn mùa khác biệt kể từ đó nhân loại có thể cùng nhau sinh sống, an cư lạc nghiệp.
Con người khi mới được tạo ra, giống như một đứa trẻ sơ sinh, cái gì cũng không hiểu biết, không có kiến thức về môi trường thiên nhiên và không có khả năng đối phó trước tự nhiên và xã hội. Trong thời kỳ này, các vị Thần trực tiếp trông chừng con người, tạo môi trường sống và sinh hoạt cho họ, trau dồi khả năng sinh tồn của họ, dần dần trong tư tưởng và nội hàm của con người ngày một phong phú, có thể tự bản thân bước đi những bước đầu tiên trong lịch sử phát triển của nhân loại.
Thần đã hướng dẫn con người dùng cây gỗ để xây dựng một nơi ở, che chở những lúc mưa gió, để con người tránh bớt thiên tai hay ốm đau.
Toại Nhân giúp con người “dùng đá đánh lửa” đã kết thúc lịch sử của loài người khi dựa vào bầu trời để lấy lửa. Trong thần thoại Hy Lạp cổ đại có ghi chép lại, Prometheus là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Zeus và trao nó cho nhân loại. Phục Hy đã dùng thần lực to lớn của mình, nhìn lên bầu trời, nhìn xuống mặt đất mà vẽ nên bát quái, vì con người mà để lại một công cụ có thể kết nối với Thần linh. Nói cách khác, bát quái từ khi vừa mới khai sinh đã là một loại công cụ có thần thông kỳ diệu giúp con người khai thông kết nối với thiên địa tự nhiên.
Vào thời kì Phục Hy, đã xảy ra một trận lũ lụt lớn. Theo Sở bạch thư ghi chép lại, sau trận đại hồng thủy khắp nơi đều hoang tàn. Vì vậy Phục Hy bắt đầu sáng tạo nên thế giới, quy chính lại sự vận hành của trời đất, thời gian, trời trăng và các vì sao, điều hòa âm dương cân bằng.
Đến thời kỳ của Thần Nông, con người bắt đầu sinh sôi, nhu cầu lương thực ngày càng tăng. Ông bắt đầu hướng dẫn con người cách trồng trọt, gieo hạt, canh tác ngũ cốc, chế ra cày bừa, khởi đầu cho kỷ nguyên nông nghiệp, được người đời sau tôn vinh là Thần ngũ cốc. Ông đã nếm hàng trăm loại cây thuốc, cũng như phát triển nghề làm thuốc trị bệnh, thế nên ông còn được tôn làm Dược Vương. Thần Nông còn mở đầu thời kì mua bán hàng hóa và trao đổi thông tin, giúp cho nhân loại có thể bù đắp và chia sẻ cho nhau những giá trị vật chất và tinh thần.
Bước vào thời kỳ Hoàng Đế mở màn cho nền văn hóa lịch sử 5000 năm huy hoàng.
Hoàng Đế chính là một vị quân chủ của Liên minh các bộ lạc nổi tiếng ở lưu vực sông Hoàng Hà thời cổ đại Trung Hoa, ông đã thống nhất và hòa nhập tất cả các bộ lạc, trở thành một đất nước hùng mạnh. Đây cũng chính là Liên minh thống nhất đầu tiên của tất cả các dân tộc, các bộ lạc và các thị tộc Trung Hoa được hợp thành. Mở ra thời đại văn trị võ công, thể hiện qua đạo lý “Binh chinh thiên hạ, vương giả trị quốc”. Hoàng Đế sắp đặt bố trí hàng trăm quan viên, lập nên pháp lệnh, khai sáng cơ cấu xã hội nhân loại, may quần áo ngũ sắc, đóng xe thuyền, tạo nên chữ viết, nhạc cụ, y học, làm lịch, nuôi tằm dệt tơ, khai sáng nên một nền văn minh huy hoàng cho nhân loại. Hoàng Đế là một người tu Đạo, cuối cùng Ngài đắc đạo ngồi mình rồng mà bay về trời, đặt định nền văn hóa tu luyện đắc đạo thành Thần cho nhân thế.
Ông được tôn là tổ tiên của dân tộc Trung Hoa.
“Thương Hiệt tạo chữ viết” là một sự kiện huy hoàng trong nền lịch sử văn minh nhân loại. Có bản ghi chép nói rằng, Thương Hiệt là một vị sử quan dưới thời của Hoàng Đế, “Sinh mệnh vốn đã được đặc định, mọi sự đều ẩn chứa trong “Hà đồ”, “Lạc thư”, xoay vần cùng thiên địa, ngẩng đầu ngắm sao Khuê (một vì sao trong nhị thập bát tú) khúc khủy, cúi đầu xem cá chim múa lượn, tay chỉ non sông, tạo nên chữ viết”. Hoài Nam Tử – Bản kinh có ghi chép lại: “Sau khi Thương Hiệt tạo ra chữ đã cảm động thần linh, khiến cho gạo từ trên trời rơi xuống, quỷ thần ban đêm cũng kinh hãi khóc rống”. Chữ Hán là văn tự tượng hình, mang rất nhiều hàm nghĩa sâu sắc, từ âm thanh đến hình dạng chữ đều đối ứng với thiên thượng, giữa trời, đất, Thần và con người đều có thể kết nối câu thông với nhau. Hiện nay người ta đã khai quật được những bản lưu chữ giáp cốt khoảng hơn 5000 từ, là một loại chữ viết vô cùng hoàn chỉnh. Phần nhiều là được khắc trên mai rùa, xương thú, đồ đồng, đồ gốm và ngọc bích… chủ yếu ghi chép về các quẻ bói, thiên tượng, nghi lễ phong tục tế Thần, kính Thần. Nói cách khác, trước thời nhà Chu chữ viết thường được dùng để ghi chép lại những sự việc về “Thần” chứ không có ghi lưu về “người”.
Đến thời kỳ của hoàng đế Chuyên Húc, là một trong số năm vị vua thời kỳ Ngũ Đế của lịch sử Trung Hoa cổ đại đã xảy ra một sự kiện “Trời đất đoạn tuyệt”, chính là đoạn tuyệt mối liên hệ giữa Thần và con người tại thế gian. Kể từ đó, con người và Thần dần dần cách xa nhau.
Sang thời Nghiêu đế, xảy ra một trận đại hồng thủy trên toàn thế giới, chỉ có rất ít người còn sống sót. Dưới sự an bài của Sáng Thế Chủ, ba vị thánh quân là: Nghiêu, Thuấn, Vũ nhận lãnh trách nhiệm khởi đầu một thời kỳ lịch sử mới cho hậu thế, khai sáng vũ đài lịch sử Thần Châu. Họ chính là những người đại diện cho các nền văn minh mới sau trận đại hồng thủy, là những người sáng tạo nên một thế giới mới.
Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ chính là bước ngoặt cuối cùng hoàn thành nên vũ đài lịch sử Thần Châu. Thống nhất chữ viết, thống nhất xã tắc, ông đã tạo dựng được một nền văn hóa ngàn năm, đặt định nên một thể chế Trung Hoa trường cửu.
Sang thời Hán Vũ đế, nhà vua bãi bỏ Bách gia, chỉnh sửa cải cách, chủ trương Nho giáo, tôn sùng Đạo giáo, đặt định ra một nền văn hóa chính thống “Thiên Nhân hợp nhất”. Kế thừa trên cơ sở thể chế của Tần triều, nó đã thiết lập một cấu trúc chính trị ổn định cho các thế hệ sau này kéo dài cho đến tận thời nhà Thanh.
Lịch sử Trung Hoa trải qua hàng ngàn năm thăng trầm cùng các triều đại Đế Vương từ khi dựng nước cho đến lúc suy vong, thay đổi sang triều đại khác. Trình diễn một màn kịch lớn với vô số những câu chuyện hùng tráng và bi thương xúc động lòng người, là một bức tranh lịch sử được tô vẽ với nhiều gam màu sinh động, vô cùng tráng lệ: Vũ bình định Cửu Châu, Thang nối giữ nghiệp, Tần thống nhất sáu nước, Hán lên ngôi. Tranh giành Trung nguyên, anh hùng xuất hiện, triều đại này kết thúc sẽ mở màn cho một triều đại khác lên thay. Mục đích chính là lấy đạo đức đặt định ra nội hàm của văn hóa Trung Hoa.
5000 năm văn hóa Thần truyền chính là quá trình Thần đang tôi luyện con người, để con người trở nên hoàn chỉnh hơn, bồi dưỡng nhân loại từ khi còn là nhân loại thuở đầu sơ khai trở thành có tư duy và suy nghĩ sâu sắc thì đó chính là một công trình vô cùng vĩ đại. Mỗi một triều đại đều có các chúng sinh trên Thiên quốc cùng hạ thế kết duyên, đều mang theo những nền văn hóa đặc thù riêng biệt, và có những chuyện tự bản thân phải hoàn thành sứ mệnh. 5000 năm văn hóa đã tích lũy khắc họa nên biết bao điều phong phú và đặc sắc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ muôn màu. Theo truyền thuyết, văn hóa truyền thống Trung Hoa chính là do Sáng Thế Chủ đã an bài Thần Châu trở thành vũ đài lịch sử dành cho tất cả các dân tộc.
Chương 1: Hồng thủy thao thiên, Phục Hy sáng thế
Phục Hy chính là ông tổ của nền văn minh của nhân loại. Phục Hy thuận theo tạo hóa vũ trụ, kết hợp tự nhiên và pháp lý theo tiêu chuẩn của thiên địa mà khai sáng nên vũ trụ mới, khiến cho trời đất phân chia, bốn mùa khác biệt, các vì tinh tú đều có trật tự.
Sách Lộ sử viết: “Mẹ Phục Hy là Hoa Tư, sống ở bến sông Hoa Tư, thường thích đi dạo cùng Thúc Cơ bên sông Phần. Một hôm thấy có dấu chân lớn, Hoa Tư tháo giày ướm thử, trong lòng xúc động, cầu vồng vây quanh, do đó có mang 12 năm. Phục Hy sinh ra ở Cừu Di, lớn lên ở Khởi Thành”.
Sách “Tam Hoàng bản kỷ” viết: “Thái Hạo Bào Hy họ Phong, thay Toại Nhân kế vị làm vua. Mẫu thân là Hoa Tư, ướm chân vào vết chân người khổng lồ ở đầm Lôi Trạch, vì thế có mang sinh ra Bào Hy ở Thành Kỷ. Ông có Thánh đức, ngửa mặt quan sát hiện tượng trên trời, cúi đầu quan sát quy luật thuận theo đất, quan sát đặc điểm chim thú và địa hình xung quanh, gần thì hiểu được những kỳ diệu của bản thân, xa thì hiểu được sự kỳ diệu của vạn vật, bắt đầu vẽ Bát quái, để thông với đức của Thần linh, để phân loại tình trạng vạn vật”.
Trong “Tấn thư ngũ hành chí” của Lý Thuần Phong viết rằng: Phục Hy thuận theo thiên ý lên ngôi vương, tiếp nhận thiên thượng ban cho “Hà đồ”, vẽ nên “Bát quái”, Long Mã dâng “Hà đồ”, Bạch Quy dâng “Lạc thư”, triển hiện đạo lý thời kỳ đầu, “Bát quái” có thể tự nhiên mà kết nối trời đất vô cùng thần kỳ, vì nhân loại mà lưu lại phương tiện giúp con người có thể kết nối với Thần, để con người có thể được Thần chỉ dẫn và trợ giúp. Cái gọi là “Long Mã”, căn cứ theo lời miêu tả trong “Kì môn độn giáp” thì có nghĩa là: “Long Mã là tinh hoa của trời đất, nó có hình dáng, đầu rồng thân ngựa vẩy rồng, cho nên gọi là Long Mã. Long Mã cao 8 thước 5 tấc, cổ dài, có cánh, lội nước không chìm. Khi Thánh nhân tại vị, nó cõng hình vẽ xuất hiện ở sông Mạnh Hà”.
Thời kỳ của Thần Phục Hy chứng kiến những thay đổi và biến cố địa chất lớn lao, kèm theo là sự hủy diệt của trận đại hồng thủy với quy mô toàn cầu, duy chỉ có những người sống trên núi Côn Lôn là may mắn còn sống sót. Thời kì này có truyền thuyết cho rằng huynh muội Phục Hy cưỡi hồ lô chạy thoát thân và cũng trùng hợp với những nền văn minh trên các lục địa Mu và Atlantis bị tận diệt, chính là đều trùng khớp với nhau, diễn ra cách đây khoảng chừng 10.000 năm.
Sau trận đại hồng thủy, trời và đất trộn lẫn với nhau trong sự hỗn loạn thuở ban sơ, sau đó Phục Hy sử dụng thần thông đưa thế giới trở lại có trật tự. Sở bạch thư ghi lại quá trình Phục Hy sáng tạo nhân gian như sau: “Thời kỳ thượng cổ có một vị Thần hình rồng to lớn, tên là Phục Hy, sinh ở Lôi Trạch, sống ở Hoài Thủy. Lúc ấy trời đất ngày đêm chẳng còn phân biệt được, nhân gian đang trong tình trạng hỗn độn mờ mịt. Chỉ có mưa gió và lũ lụt tràn ngập. Thần Phục Hy kết hôn với thần Nữ Oa và sinh ra bốn người con trai. Đây là bốn vị Thần quản lý bốn mùa và bốn phương, mùa Xuân do anh cả (lão Đại) gọi là Thanh Cán, làm chủ Đông phương; mùa Hạ do người anh thứ hai (lão Nhị) gọi là Chu Tứ Đan, làm chủ Nam phương; mùa Thu do người anh thứ 3 (lão Tam) gọi là Liêu Hoàng Nan, làm chủ Tây phương; mùa Đông do em út (lão Tứ) tên là Huề Mặc Cán làm chủ Bắc phương. Tứ Thần mở rộng thống trị thiên địa, quản lý tinh tú, khiến trời đất biến đổi, bốn mùa và tinh tú xoay chuyển”…
Phục Hy và Nữ Oa trong bức họa thời Hán triều, một tay cầm khuôn phép, ý chỉ là người sáng tạo vũ trụ; một tay nâng nhật nguyệt, ý chỉ là chúa tể của vũ trụ.
Vũ trụ sau khi được tạo ra, lại bị mất cân bằng lần nữa. Vì vậy các vị Thần linh đã dùng ngũ mộc là thanh mộc, xích mộc, hoàng mộc, bạch mộc, hắc mộc để chống đỡ trời đất. “Điện tứ cực” điều chỉnh lại sự mất cân bằng của vũ trụ. Sau đó Phục Hy, Nữ Oa tiếp tục làm cộng chủ thiên hạ. Cộng Công không phục nên đã phát động phản loạn, Nữ Oa lệnh cho Chúc Dung chinh phạt, Cộng Công bị đánh bại, tức giận đụng phải Bất Châu Sơn, khiến núi lở, trụ trời bị gãy, đất bị nứt, trời nghiêng về hướng Tây Bắc, Mặt Trời và Mặt Trăng rời chỗ: “Tứ cực phế, cửu châu liệt, thiên bất kiêm phục, địa bất chu tái; hỏa viêm nhi bất diệt, thủy hạo dương nhi bất tức”, chính là nói trời sập đất nứt, lửa lớn cháy lan, hồng thủy tràn lan, chim tàn sát khắp nơi, thú vật hoành hành. Trời không thể bao trùm đất, đất không thể chứa được tất cả vạn vật, hỏa hoạn rực lửa không tắt, hồng thủy cuồn cuộn không ngớt. Nữ Oa “luyện đá ngũ sắc để vá trời, bẻ chân ngao để chống trời, giết hắc long để tế Ký Châu, lấy tro của cây sậy để đắp đê ngăn hồng thủy”, đã quy chính được trật tự vận hành của Trời Đất, từ đó nhân loại có thể an cư lập nghiệp.
Phục Hy kế vị làm vua, đứng đầu trăm vua gọi là Hy Hoàng. Cuối xuân Kiến Dần, ông đến Thái Sơn phong thiện (cử hành lễ tế Trời Đất), đã khai sáng ra tục phong thiện Thái Sơn.
Trải qua mấy ngàn năm lịch sử, đến thời kỳ vua Nghiêu, trời đất lại một lần nữa có biến đổi lớn, đại hồng thủy lại tràn lan khắp nơi hủy diệt nền văn minh của nhân loại. Nghiêu, Thuấn, Vũ đã nhận lấy trách nhiệm, lại bắt đầu quá trình sáng chế.
Nguồn NTDVN / Epoch Times