Tấm gương có thể phản chiếu dung nhan của mọi người, tấm gương càng sạch sẽ thì có thể phản chiếu diện mạo càng chân thật.
Người đẹp không sợ soi gương, tấm gương có thể giúp người đó tìm được thiếu sót của mình, do đó càng đẹp hơn.
Người xấu sợ soi gương. Người đó không muốn chấp nhận sự thật là mình xấu, thậm chí nổi cáu muốn đập nát tấm gương, cũng đập vỡ cơ hội có thể giúp mình trở nên xinh đẹp hơn.
Còn vẻ đẹp thật sự, chính là một nội tâm thuần thiết, lương thiện và bao dung; cái xấu thật sự, là ích kỷ, tham lam và điều ác biểu hiện ra bên ngoài.
Chân lý làm sao có thể chỉ như một tấm gương, nó không thể bị người ác làm bẩn, nhưng trái lại có thể làm sạch mọi vết nhơ.
Trước chân lý, không sợ bạn xấu thế nào, chỉ sợ bạn không muốn chấp nhận mình xấu. Còn thái độ đối với chân lý, không phải do cái “xấu” và “đẹp” của mỗi người mà quyết định hay sao?