Thảm cảnh ở cửa đường hầm Kinh Quảng, Trịnh Châu, Hà Nam, Trung Quốc sau đợt lũ ngày 20/7/2021. (Ảnh chụp màn hình)
Là thế hệ sinh sau năm 1990, anh thuộc lớp người không dễ dàng tin vào chuyện tâm linh. Nhưng cuộc du hành Địa phủ mà anh được tận mắt chứng kiến lại hoàn toàn thay đổi tất cả…
Lũ lụt Trịnh Châu chết bao nhiêu người?
Còn nhớ vào giữa tháng 7/2021, trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày xối xả trút xuống Trịnh Châu và những địa khu khác ở Hà Nam (Trung Quốc). Mưa bão cộng thêm việc xả lũ bất ngờ đã nhấn chìm Trịnh Châu trong biển nước. Các kênh giao thông chính, từ đường sắt, đường ô tô, cho đến hàng không dân dụng đều chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Chỉ trong vài giờ, đường phố biến thành sông, nhiều đoạn tàu điện ngầm ngập nước, hành khách cùng nhân viên đều bị mắc kẹt trong các toa tàu đóng kín.
Đến tháng 1/2022, Quốc vụ viện Trung Quốc công bố báo cáo điều tra thiệt hại của Trịnh Châu, trong đó viết: Tính đến ngày 30/9/2021 có 380 người tử vong và mất tích trong thảm họa lũ lụt, trong đó có 139 người không được khai báo.
Con số “380” khiến nhiều người hoài nghi, bởi từ các đoạn video và chia sẻ trên internet, có thể dự đoán con số tử vong lớn hơn rất nhiều. Các tuyến tàu điện ngầm và đường hầm đều bị ngập nước, bên trong lại chật kín hành khách, thêm vào đó còn có cả một thôn trang bị nhấn chìm…
Rất có khả năng con số tử vong lên tới hàng vạn, hàng trăm nghìn, thậm chí vài trăm nghìn! Hơn nữa, trận lụt lịch sử này không phải chỉ là thảm họa tự nhiên, mà còn có nguyên nhân do chính quyền xả lũ bất ngờ, khiến dân chúng chủ quan không phòng bị trước lưỡi hái tử thần.
Nạn nhân lũ lụt Trịnh Châu và trải nghiệm ly kỳ
Câu chuyện chúng tôi muốn gửi đến quý độc giả hôm nay là về một nhân chứng trong thảm họa lũ lụt Trịnh Châu. Anh đã trải qua một cuộc du hành đặc biệt, vừa chân thực lại vừa huyền ảo, rất kỳ lạ và cũng không kém phần ly kỳ.
Nhân vật chính trong câu chuyện tạm gọi là Ba Tử, anh là thế hệ sinh sau năm 1990 ở vùng nông thôn. Lớn lên từ sông nước, anh có thể làm chủ khi ở dưới nước, hơn nữa còn vô cùng yêu thích bơi lội.
Mùa hè năm 2022, trong tiết trời nóng bức Ba Tử đã rủ ba người bạn cùng đi bơi ở hồ nước thuộc khu vực phía đông thành phố Trịnh Châu. Khi nhóm bạn vừa đến nơi thì trời mưa nhẹ. Một người bạn nói: Dẫu sao chúng ta đã đến đây rồi, vậy hãy xuống nước bơi hai vòng rồi về cũng không muộn. Cả nhóm cảm thấy rất có lý, liền mặc quần bơi nhảy xuống hồ.
Ban đầu mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Ba Tử cứ bơi, cứ bơi, đột nhiên anh cảm thấy có chút kỳ lạ, dường như có thứ gì đó liên tục đập vào đùi anh, xung quanh còn bắn lên các bọt nước trắng xóa. Ba Tử nghĩ rằng đó là cá, liền nói với các bạn rằng dưới nước có con cá lớn, nếu bắt được thì cả nhóm sẽ có bữa cá nướng no nê. Cả ba người bạn của Ba Tử đều khẳng định họ không hề thấy cá, hơn nữa ở đây không có dụng cụ đánh bắt, e rằng sẽ không bắt được con cá nào.
Nhưng Ba Tử lại có cảm giác rất rõ ràng: con cá ấy vẫn đang chuyển động qua lại ngay bên cạnh, nhưng dẫu làm cách nào anh cũng không bắt được. Anh liền bơi theo cảm tính, mong sẽ có thể bắt được con cá này. Trong lúc mơ màng anh đã bơi đến giữa hồ, nhóm bạn đều hét lên lòng hồ rất sâu và gọi anh quay lại. Nhưng nào ngờ Ba Tử vẫn mạo hiểm tính mạng của mình.
Đúng lúc này, ý muốn bắt cá cũng đột nhiên biến mất, Ba Tử chợt ý thức được mối nguy hiểm rập rình liền quay người bơi về phía bờ. Nhưng có gì đó quái dị đang xảy ra, một trở lực vô hình ngăn không cho anh quay lại. Trở lực ấy càng lúc càng mạnh hơn, dẫu có cố gắng thế nào anh cũng không thể bơi tiếp được. Thêm vào đó, lại có thứ gì đó giống như rong rêu quấn chặt lấy cổ chân và kéo anh về phía lòng hồ.
Ba Tử chấn kinh, hét toáng lên gọi cứu hộ. Anh chới với nhìn thấy các bạn bơi về phía mình rồi lịm đi từ lúc nào chẳng hay. Đến khi mở mắt ra, anh thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Dưới đây là những trải nghiệm trong lúc hôn mê bất tỉnh mà sau khi tỉnh lại anh kể lại cho thân nhân và bạn bè:
Ba Tử kể rằng, sau khi ngất đi anh đã đến một nơi có bầu trời đỏ sẫm, dưới chân là con đường mòn, bên cạnh thi thoảng có xe ngựa chạy qua. Những người ngồi trên xe đều là bậc lão nhân với nét mặt mơ hồ, y phục của họ rất cổ xưa, không phải là trang phục mà người hiện đại vẫn mặc.
Ba Tử vẫn cho rằng mình đang nằm mộng. Nhưng nhìn thấy chiếc xe ngựa vẫn chạy về phía trước, anh không nén nổi nỗi hiếu kỳ liền hỏi họ đi đâu? Liệu có thể cho anh quá giang được không?
Một người trên xe gật đầu đồng ý. Sau khi lên xe Ba Tử lại hỏi họ đi đâu, và đây là địa phương nào, nhưng không có ai lên tiếng.
Không biết đã trải qua bao lâu, chiếc xe ngựa dừng ở một nơi trông giống như nha phủ thời cổ đại. Tất cả mọi người đều xuống xe, rồi lần lượt bước vào một sảnh đường lớn. Cách bài trí trong sảnh đường không khác mấy so với chốn công đường xét hỏi phạm nhân mà chúng ta thường thấy trong các phim cổ trang, ngồi bên trên là một vị quan râu dài khắp mặt, trông rất tôn quý và uy nghiêm.
Phía trước Ba Tử là một bà lão, trước đó lại có một ông lão đang quỳ trên mặt đất. Vị thượng quan trên điện lật giở cuốn sách trong tay, sau đó nói với ông lão đang quỳ: “Nhà ngươi lúc 35 tuổi đã từng bán hai đứa trẻ, khiến hai gia đình vĩnh viễn không thể đoàn tụ. Lại nữa, thường ngày nhà ngươi cũng làm đủ mọi việc xấu, vậy ta phạt ngươi phải làm cô hồn trong 60 năm, sau đó sẽ đầu thai thành một con ruồi”.
Ông lão nghe xong vội dập đầu khóc lóc: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
Sau đó ông bị âm sai lôi đi.
Ba Tử cảm thấy bối rối, đến lúc này anh mới ý thức rằng có điều gì đó không bình thường: Đây là đâu? Dương gian hay địa phủ? Lẽ nào mình đã chết rồi sao?
Chính lúc anh đang không biết nên làm gì thì vị thượng quan có bộ râu dài – cũng chính là Diêm Vương – lớn tiếng nói: “Người tiếp theo!”.
Bà lão trước mặt Ba Tử đi đến giữa công đường và quỳ xuống. Diêm Vương lại lật giở vài trang sách rồi phán: “Nhà ngươi bình sinh không làm việc xấu cũng không làm việc tốt gì, vậy ngươi có thể trực tiếp đầu thai thành một người bình thường”.
Bà lão vừa đi khỏi liền đến lượt Ba Tử. Ba Tử vội tiến lên hai bước và quỳ xuống, anh cũng không quên hỏi Diêm Vương rằng mình đang ở đâu? Có phải đã chết rồi không?
Anh còn thanh minh rằng bản thân chưa từng làm việc gì xấu, hơn nữa còn cứu vài mạng người. Diêm Vương trừng mắt nhìn không cho anh nói, sau đó ngài kiểm tra sổ sách.
Một lát sau, Diêm Vương ngẩng đầu nhìn Ba Tử rồi gọi một vị Minh lại ở bên cạnh đến đối chiếu: “Ba Tử vẫn còn 50 năm thọ mệnh, phải chăng âm sai đã bắt nhầm rồi?”
Ba Tử trong lòng sốt sắng lại hỏi rằng mình đang ở đâu? Có phải đã chết rồi không?
Lần này Diêm Vương đáp lời anh rằng đây chính là âm phủ. Theo sổ Sinh tử đáng lẽ anh đã chết rồi, nhưng vì năm 2021 trong trận lụt ở Trịnh Châu, Ba Tử từng cứu năm mạng người nên được tăng thêm 50 năm dương thọ.
Chính lúc đang nói, vị thư lại được phái đi kiểm tra ban nãy cũng quay về bẩm báo rằng xác thực đã bắt nhầm, và rằng Ba Tử vẫn còn 50 năm dương thọ nữa. Diêm Vương liền bảo viên thư lại xóa ký ức của anh và đưa trở lại dương gian, bởi vì nếu chậm trễ thì nhục thân sẽ hủy hoại, không thể quay lại dương gian được nữa.
Viên thư lại tuân lệnh và đưa Ba Tử rời khỏi âm phủ. Đến cửa nha môn, viên thư lại đưa Ba Tử lên xe ngựa, rồi ông đánh xe quay trở lại con đường mòn với bầu trời màu đỏ sẫm lúc trước. Đi được một đoạn, ông căn dặn Ba Tử hãy uống chút nước trong bầu hồ lô, sau đó xuống xe đi thẳng về phía trước, nhớ là không được quay đầu lại, như thế mới có thể trở về.
Tới con đường đất, viên thư lại nói một tiếng: “Đến rồi”. Ông ra hiệu cho ngựa dừng chân và lấy ra bầu hồ lô đeo ở thắt lưng, rồi lại lấy từ đâu ra một chiếc bát rồi rót nước đưa cho Ba Tử. Ba Tử vừa nghe thấy hai chữ “đến rồi” liền vội vàng nhảy xuống và chạy thục mạng về phía trước, mặc kệ người phía sau la hét kêu trời.
Ba Tử mở mắt và phát hiện bản thân đang nằm trong phòng cấp cứu, các bác sĩ vẫn đang đi đi lại lại không ngừng. Một bác sĩ thấy anh mở mắt liền reo lên: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi!”.
Nhưng Ba Tử vẫn toàn thân bất động, thứ duy nhất có thể cử động là mắt. Rất nhanh anh lại ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thêm lần nữa, anh nhìn thấy em dâu của mình. Em dâu nói rằng: “Anh suýt chút nữa đã bị chết đuối rồi, khi anh được đưa lên bờ thì trong bụng toàn là nước, bệnh viện phải cấp cứu cả ngày trời mới cứu được anh sống lại”.
Sau đó, Ba Tử liền kể lại những trải nghiệm ở Âm phủ nhưng không ai tin, họ đều cho rằng anh mê sảng. Mặc dầu vậy Ba Tử vẫn tin chắc đó không phải là mộng. Bởi vì vào tháng 7/2021 khi Trịnh Châu gặp họa lũ lụt, anh đã cứu ba em nhỏ, một học sinh trung học và một người chị trong tàu điện ngầm, đếm lại vừa đúng là năm người.
Là thế hệ sinh sau năm 1990, Ba Tử thuộc lớp người không dễ dàng tin vào những chuyện tâm linh. Nhưng anh lại chắc chắn rằng cuộc du hành đến Âm phủ là hoàn toàn có thực. Câu chuyện vừa kỳ lạ vừa chân thực ấy nói với chúng ta rằng:
Thứ nhất, con người chết đi chẳng qua chỉ là sự tử vong của thân thể xác thịt, nhưng linh hồn (tức nguyên thần) thì không chết. Phật gia vẫn giảng: “Nguyên thần bất diệt”, nguyên thần tồn tại trong không gian khác, chỉ có điều cặp mắt của con người không thể nhìn thấy được mà thôi.
Thứ hai, rất nhiều điều mà cổ nhân vẫn giảng, như: thế giới bên kia, âm phủ, Diêm Vương, sách Sinh tử… đều tồn tại chân thực. Sau khi chết con người sẽ phải tiếp nhận thẩm phán, “thiện có thiện báo, ác có ác báo”. Thiện niệm hay ác niệm của con người đều được ghi chép trong sổ sách, một chút cũng không sai sót.
Thứ ba, luân hồi là điều tồn tại chân thực. Con người có thể chuyển sinh thành người, cũng có thể chuyển sinh thành động vật, thực vật hay các sinh vật khác, ấy là tùy vào nghiệp lực luân báo của mỗi người.
Thứ tư, canh Mạnh Bà (còn gọi là canh Mê Hồn) là tồn tại chân thực. Một số người sau khi chuyển sinh hoặc hoàn dương có khả năng nhớ được tiền kiếp hoặc các tình huống sau khi chết, ấy là vì họ đã không uống canh Mạnh Bà.
Thứ năm, vận mệnh của con người sớm đã được an bài, nhưng những người làm việc đại thiện sẽ có thể cải mệnh, ví dụ như được tăng thêm tuổi thọ.
Thứ sáu, nếu âm phủ và Diêm Vương đều tồn tại chân thực thì hiển nhiên Thần Phật cũng không phải là hư vọng. Con người sống trên đời thì nên có tín ngưỡng, có niềm tin. Tin vào Thần Phật, làm theo lời Phật dạy chính là phước báu lớn nhất của đời người.
Có người nói, rất có thể ông Trời đã an bài để Ba Tử không uống canh Mạnh Bà, đem câu chuyện của anh kể lại cho thế gian. Trong thời đại mà nhân loại chỉ tin vào thuyết tiến hóa, tin rằng bản thân là từ khỉ biến thành, thì những trải nghiệm chân thực của Ba Tử chính là dẫn chứng sống động nhất để chúng ta nhìn nhận lại, và tìm lại nguồn gốc cao quý của bản thân mình.
Theo Lưu Hiểu – Epoch Times
Minh Tâm biên dịch
NTD Việt Nam