Dưới đây là 3 mẩu chuyện tuy ngắn nhưng sâu sắc thú vị đầy tính nhân văn.
Mẩu chuyện 01
Mẹ đang bận nấu bữa tối trong bếp, bất ngờ cậu con trai bé bỏng chạy ùa vào và đưa mẹ 1 mẩu giấy nhỏ. Sau khi lau tay vào chiếc tạp dề, mẹ mở ra đọc:
– Cắt vỏ trong vườn: 5 đô la.
– Dọn dẹp phòng của con: 1 đô la.
– Đi chợ cùng mẹ: 1 đô la.
– Trông em giúp mẹ: 3 đô la.
– Đổ rác: 25 xu.
– Kết quả học tập tốt: 5 đô la.
– Quét dọn sân: 50 xu.
Mẹ nợ con tổng cộng: 14,7 đô la.
Sau khi đọc xong, mẹ nhìn con trai đang đứng chờ với vẻ mặt đầy hi vọng. Mẹ cầm bút lên, lật mặt sau của tờ giấy và viết:
Chín tháng mười ngày con nằm trong bụng mẹ: Miễn phí.
Những lúc mẹ bên cạnh chăm sóc, cầu nguyện mỗi khi con ốm: Miễn phí.
Những giọt nước mắt con làm mẹ khóc trong những năm qua: Miễn phí.
Những đêm mẹ không ngủ vì lo lắng cho tương lai của con: Miễn phí.
Tất cả đồ chơi, thức ăn, quần áo mà mẹ nuôi con suốt mấy năm qua: Miễn phí.
Và đắt hơn cả chính là tình yêu mẹ dành cho con: Cũng miễn phí con trai ạ!
Sau khi đọc những dòng mẹ viết, cậu bé vô cùng xúc động, hai khóe mắt rưng rưng. Cậu nhìn mẹ và nói: “Con yêu Mẹ nhiều lắm!”. Sau đó cậu đặt bút viết thêm vào tờ giấy dòng chữ thật lớn: “Mẹ sẽ được nhận lại trọn vẹn”!
Mẩu chuyện 02
Năm 12 tuổi, thành tích ngày càng tốt, con trai ngày một háo thắng hơn.
Một buổi tối trước một kỳ thi giữa kỳ, con trai đi đi lại lại trong phòng khách.
Con trai: “Mẹ ơi, mẹ nói xem, nếu lần này con thi không tốt thì phải làm sao?”
Mẹ: “Để mẹ nghĩ xem, như này đi, nếu con không lot top 10, mẹ sẽ mời con ăn Pizza hut”.
Con trai: “Dạ, vì sao?”
Mẹ: “Chúc mừng con mở khóa được một trải nghiệm mới trong cuộc sống!”.
Con trai dở khóc dở cười, nhưng tâm lý cũng vì vậy mà thoải mái hơn, kỳ thi tới, cậu bé phát huy ổn định, đạt được kết quả không tồi.
Cũng bắt đầu từ lần đó, cậu con trai hiểu ra, thực ra thất bại một lần cũng chẳng sao, chẳng qua cũng chỉ là một lần trải nghiệm mà thôi.
Hơn nữa, bất kể mình có thành công hay thất bại, người thân xung quanh vẫn luôn thương yêu mình như vậy.
Mẩu chuyện 03
Năm cậu con trai 5 tuổi, mẹ đưa cậu đi mua hoa quả.
Cậu con trai thấy chán nên đã âm thầm cấu mấy quả đào ở cửa hàng bán hoa quả, tới khi về nhà, cậu bé mới nói câu chuyện “thú vị” này cho mẹ.
Mẹ nghe xong, không nói gì, đưa cậu con trai quay trở lại cửa hàng hoa quả.
Quan sát kỹ càng, người mẹ phát hiện quả thực có những quả đào có vết móng tay của con trai, người mẹ sau khi giải thích với ông chủ đã mua hết số đào mà con trai cấu.
Cậu con trai không hiểu chuyện gì, người mẹ kiên nhẫn giải thích:
“Chúng ta làm hỏng đào của người ta, người khác thấy vậy sẽ không muốn mua nữa, vì vậy, chúng ta phải chịu trách nhiệm, mua hết số đào đó”.
“Mua về rồi thì không được lãng phí, chúng ta nhất định phải ăn hết nó phải không?”
Quả nhiên, sau đó liên tiếp một tuần, ngày ba bữa, bữa nào cũng tráng miệng với đào, cậu con trai khổ sở vì ngấy.
Từ đầu tới cuối, người mẹ không nói ra một câu mắng mỏ nào.
Nhưng cậu con trai lại vô cùng ghi nhớ chuyện này, đồng thời học cách thành thật và nhận trách nhiệm.
Sai lầm là một phần của cuộc sống – chúng ta ai cũng sẽ phạm lỗi vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Nhưng điều khiến người thành công và kẻ thất bại khác biệt chính là ở khả năng nhận ra bài học sau khi vấp ngã và ghi nhớ để không bao giờ lặp lại lần thứ hai.
Ai cũng cần có một nơi để trở về, sau bao bộn bề bon chen ở ngoài kia, đó là nhà, nơi có cha có mẹ, nơi vỗ về yêu thương ta vô điều kiện từ những điều bình dị nhất.
Nguồn: songdep
Xem thêm
Vạn Điều Hay