Giữa tháng 4 năm 2001, tôi bị giam giữ phi pháp tại Nhà tù Cát Lâm do tôi đã từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, tôi bị chuyển đến Trại lao động cưỡng bức Bạch Tuyền ở thành phố Liêu Nguyên, tỉnh Cát Lâm.
Ở bên bờ vực của cái chết do bị tra tấn và lao động nặng nhọc
Thời gian đó, mỗi ngày tôi đều cảm thấy như mình đang cận kề cái chết. Một cảnh sát lớn tuổi chịu trách nhiệm trông chừng tôi đã rất lo lắng và căng thẳng do sợ tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Đêm nào ông ta cũng tới lay tôi dậy vài lần để xem tôi còn sống hay không.
Tôi bị tiêm một loại thuốc không rõ nguồn gốc vào cơ thể, toàn thân tôi mọc lên những bọc mủ to như quả trứng gà. Những bọc mủ này khiến tôi bị sốt cao, ngứa ngáy khắp người và đau đớn vô cùng. Có lúc tôi đã rơi vào trạng thái hôn mê nguy hiểm đến tính mạng.
Mặc dù tôi bị như vậy, hàng ngày trại lao động cưỡng bức vẫn ép tôi phải đào mương và làm việc với cường độ cao mà không cho tôi uống nước. Để chuyển hóa tôi, lãnh đạo trại lao động còn xúi giục các tù nhân khác đánh đập tôi.
Một ngày, tôi bị đưa đến gặp ông Lưu, đại đội trưởng của Đại đội Số 1. Tôi nghe nói đại đội trưởng Lưu này đánh đập các tù nhân vô cùng tàn ác. Hôm đó tôi không thể tự đi lại được, hai phạm nhân khác đã phải đưa tôi đến văn phòng của ông ta.
Ông ta nhìn tôi và nói bằng một giọng lạnh lùng: “Với tình trạng thân thể hiện tại của ông, việc ông sống sót ra khỏi trại lao động chỉ là mộng tưởng thôi.”
Ông ta nói tiếp: “Bây giờ, ông có hai lựa chọn. Thứ nhất là tôi sẽ trả tiền cho ông đến khám bệnh ở bệnh viện Trầm Dương hoặc Trường Xuân, nhưng tôi không có quyền cho ông tại ngoại vì lý do sức khỏe. Lựa chọn thứ hai là, từ giờ ông sẽ được chuyển đến phòng hành lý và ông được phép luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công ở đó.”
Ông ta cười mỉa mai và nói tiếp: “Chẳng phải ông tin tưởng vào Pháp Luân Công sao? Ông đã nói rằng Pháp Luân Công rất kỳ diệu và có thể nhanh chóng chữa khỏi bất cứ loại bệnh nào. Giờ ông hãy chứng minh cho tôi thấy. Chỉ cần nói cho tôi biết sau bao nhiêu ngày thì ông sẽ khỏi bệnh?”
Tôi nhìn ông ta một cách kiên định, và yêu cầu ông ta cho tôi từ 20 tới 30 ngày để khôi phục lại trạng thái sức khỏe như bình thường. Sau khi kiểm tra thân thể tôi một cách cẩn thận, ông ta nói lớn giọng: “Nếu trong thời gian đó mà ông không khỏi bệnh, thì sau đó ông sẽ phải đến bệnh viện gặp bác sĩ. Tôi chỉ có quyền hạn đến vậy thôi, tôi không ép buộc ông. Tôi sẽ chờ tin tức tốt lành của ông.”
Được phép luyện công, chưa đến một tháng đã phục hồi
Đại đội trưởng Lưu ra lệnh cho lính canh khóa tôi trong phòng hành lý, không ai được phép vào gặp tôi. Từ đó, hàng ngày tôi luyện năm bài công pháp, học các bài giảng của Sư phụ, gồm cả những Kinh văn mới nhất mà các đồng tu mang vào trại lao động.
Đồng thời, tôi cố gắng hết mức để học thuộc Pháp và phát chính niệm một cách tập trung. Tôi cũng cầu xin Sư phụ gia trì và cải biến thân thể tôi, để tôi có thể chứng thực Pháp ở trong trại lao động, khởi tác dụng cứu độ những cảnh sát đã bị những lời hoang ngôn độc hại của ĐCSTQ tẩy não.
Mỗi ngày tôi đều cảm thấy có sự thay đổi trên thân thể mình. Các bọc mụn mủ đã biến mất và cơn sốt đã thoái lui. Kỳ diệu hơn nữa, tôi đã có thể duỗi thẳng chân của mình, vốn bị các tù nhân cùng phòng đánh gãy, và có thể đứng lên đi lại được. Chân và tay tôi trở nên đầy đặn, làn da tôi trở nên trắng mềm. Một lần nữa, thân thể tôi tràn đầy năng lượng và sức sống.
Đại đội trưởng chứng kiến hiệu quả chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công
Thoáng một cái, hơn hai mươi ngày đã trôi qua. Một buổi tối, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, và đại đội trưởng Lưu bước vào gặp tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, ông ta kinh ngạc nói: “Ông là [tên của tôi] phải không?” Tôi bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”
Ông ta dẫn tôi với văn phòng của mình. Lúc đó, ông ta dường như rất nóng lòng muốn tự mình kiểm tra thân thể tôi. Ông ta vén quần áo tôi lên, kéo ống quần tôi lên để kiểm tra, lại còn dùng tay đẩy tôi để xem tôi có thực sự khỏe mạnh không.
Ông ta nói với tôi đầy kinh ngạc: “Không thể tin nổi! Việc sức khỏe của ông phục hồi kỳ diệu như thế này đã khiến quan điểm của tôi về Pháp Luân Công thay đổi. Ông đã nói với tôi rằng Pháp Luân Công rất tuyệt vời, bây giờ tôi đã được chứng kiến điều đó và tôi tin ông. Pháp Luân Công quả thực là quá thần kỳ!”
Sau đó, ông ta lấy ra một cái gương và bảo tôi hãy nhìn vào gương. Tôi hít thở thật sâu và mở mắt ra, tôi thấy trong gương là một người đàn ông ngoài 30 tuổi với khuôn mặt hồng hào, da dẻ mịn màng và mái tóc đen bóng mượt. Thực ra khi đó tôi đã 50 tuổi rồi!
Trong khi tôi quan sát mình trong gương, đôi mắt của đại đội trưởng ánh lên vẻ phấn khích. Ông ta nói: “Hàng ngày ông chỉ được ăn bánh ngô chua đã bốc mùi với nước canh mặn mà không có chút rau nào, vậy mà ông lại khôi phục được trạng thái khỏe mạnh như vậy trong khoảng thời gian rất ngắn, điều này quả là không thể tin nổi! Tôi về nhà sẽ tìm một cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc, và tìm người hướng dẫn tôi luyện các bài công pháp. Pháp Luân Công còn linh nghiệm hơn cả tiên đan thần dược!”
Mặc dù mười sáu năm đã trôi qua, mỗi khi nhớ lại trải nghiệm kỳ diệu đó trong trại lao động, tôi đều cảm thấy xúc động vô cùng. Không nghi ngờ gì nữa, tôi tin rằng các đệ tử Đại Pháp chân chính không bao giờ gặp phải bất kỳ mối nguy hiểm thực sự nào dưới sự bảo hộ từ bi vô hạn của Sư phụ. Thay vào đó, chúng ta sẽ được Sư phụ ban cho một cuộc đời mới. Không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ tôn kính.
Bài viết của Vũ Minh (tên hóa danh), một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
Theo minghui.org