Đức Phật Thích Ca thuyết Pháp. (Tổng hợp từ Wikipedia)
Phật lại mang anh ta đến tầng trời “Đao Lợi Thiên”, nhìn thấy các nam Thiên, nữ Thiên (là người Trời) vui chơi ca hát, lại có một cung điện, chỉ có nữ mà không có nam, các Thiên nữ băng cơ ngọc cốt, dung nhan diễm lệ thuần khiết, vượt xa nhân gian thế tục.
(Xem lại: Phần 1; Phần 2; Phần 3; Phần 4; Phần 5; Phần 6; Phần 7; Phần 8; Phần 9; Phần 10; Phần 11; Phần 12; )
Một hôm, tại nước Ca Tỳ La Vệ, Phật vào thành khất thực. Có người em họ của Phật tên Nan Đà đang ở trong nhà trang điểm vẽ mi bôi phấn cho vợ, cô này trẻ đẹp, vợ chồng rất hợp nhau. Lúc đó nghe tin Phật đến khất thực, muốn ra ngoài nghênh đón. Cô vợ liền giao hẹn: “Trước khi phấn trên mặt thiếp khô, chàng phải về ngay!”. Nan Đà chấp thuận rồi đi.
Lễ bái Phật xong, Nam Đà cầm lấy bát, quay vào xúc đầy thực phẩm, đến cung phụng Thế Tôn. Ai ngờ Phật không nhận cúng dường, quay lưng mà đi. Nan Đà bưng cho A Nan, cũng không được nhận. Nan Đà chỉ còn cách bưng bát đi theo Phật, trong lòng nôn nóng quay về với vợ đẹp nơi khuê phòng.
Cứ vậy theo đến Tinh Xá Ni Câu Lâu, nơi Phật ở. Phật gọi thợ cạo cạo đầu cho Nan Đà, Nan Đà trợn mắt, giơ tay định đánh thợ cạo, ông thợ chạy đến báo với Phật, Phật và A Nan đích thân đến, Nan Đà do sợ uy đức của Thế Tôn, nên không dám trái ý.
Cạo đầu xong, Nan Đà luôn muốn về nhà gặp vợ, khổ nỗi Phật luôn dắt Nan Đà theo cùng, nên không trốn được. Một hôm, Phật bảo trông coi phòng ốc, Nan Đà nghĩ: “Hôm nay có cơ hội rồi”. Đợi Phật và chúng tăng đi hết, Nan Đà liền trốn về nhà. Nan Đà nghĩ Phật sẽ quay về theo đường lớn, nên chọn đường nhỏ mà đi. Ai ngờ đến nửa đường thì gặp Phật quay về.
Nan Đà vội nấp sau gốc cây, cây liền đổ, Phật lại mang anh ta về, rồi hỏi: “Con có nhớ vợ không?”
Nan Đà đáp: “Có ạ!”
Phật liền mang anh ta lên một ngọn núi, nơi đó có một con khỉ già xấu xí, Phật hỏi: “Vợ của con so với con khỉ này thế nào?”
Nan Đà nói: “Vợ con mỹ lệ, khỉ già xấu xí, không thể so sánh thế được ạ”
Phật lại mang anh ta đến tầng Trời “Đao Lợi Thiên”, nhìn thấy các nam Thiên, nữ Thiên (là người Trời) vui chơi ca hát, lại có một cung điện, chỉ có nữ mà không có nam, các Thiên nữ băng cơ ngọc cốt dung nhan diễm lệ thuần khiết, vượt xa nhân gian thế tục.
Nan Đà hỏi Phật: “Tại sao nơi đây không có nam Thiên?”
Phật đáp: “Con đi hỏi họ xem!”
Nan Đà đến hỏi, Thiên nữ đáp: “Nhân gian có người em họ của Phật tên là Nan Đà, được Phật đưa đi xuất gia, do công đức này mà sau khi chết, Nan Đà sẽ được lên đây làm Thiên nam”
Nan Đà mừng vui quay lại báo Thế Tôn. Phật liền hỏi: “Vợ con với với Thiên nữ trên đây thế nào?”
Nan Đà đáp rằng: “Cũng như là so khỉ mù với vợ con vậy, không thể so được”
Phật lại mang anh ta xuống. Nan Đà đã thấy vui thích cõi Trời và Thiên nữ mỹ lệ, liền trì giới tu hành, không màng nữ sắc vinh hoa nơi thế tục. Nan Đà lấy “dục” làm trì giới, A Nan làm thơ châm biếm ông. Qua vài ngày, Phật lại đưa Nan Đà thăm Địa Ngục, thấy một vạc lớn đang sôi sục đun người ở trong, lại thấy một vạc dâu sôi bốc hơi nhưng lại không có người. Nan Đà thấy lạ hỏi cai ngục. Cai ngục đáp: “Nhân gian có người em họ của Phật, lấy “dục” trì giới, chết được lên Trời, Thiên phúc hưởng xong, thì đọa Địa Ngục chịu khổ! vào cái vạc đó!”
Nan Đà sợ hãi cầu cứu Phật, Phật nói: “Cứ đi mà chăm tu Thiên phúc!”
Nan Đà đáp: “Giờ đây con mới biết, không hiểu tử sinh, chỉ tìm an lạc! khoái lạc phóng túng trên Trời, đến ngày phúc tận, rơi xuống Địa Ngục thống khổ, trầm luân ba nẻo luân hồi, làm ai cũng khiếp đảm kinh sợ! Nay con không muốn lên Trời nữa, cầu xin Thế Tôn từ bi, độ con thoát bể khổ sinh tử!”
Vậy là, Phật quảng thuyết Tứ Đế Diệu Pháp, trong 7 ngày, Nan Đà thành A La Hán. Phật ở cố quốc ba tháng truyền Pháp, toàn quốc ai ai cũng theo học. Có lẽ, Phụ vương dương thọ sắp hết, bị bệnh nằm giường. Lúc lâm chung, muốn được gặp Phật.
Phật mang theo Nan Đà, A Nan, La Hầu La đến tiễn đưa. Tịnh Phạn Vương bệnh tật đầy thân, khi xưa béo tốt uy nghi, mà nay héo quắt khó mà nhận ra.
Phật một mặt an ủi Phụ vương: “Phụ vương là người trì giới thanh tịnh, đã bỏ dơ tâm, nên vui mừng, đừng sinh sầu não”
Quay sang những người bên mà thiết tha dạy dỗ: “Phụ vương là vua bốn phương, uy danh rộng khắp, dung mạo đường bệ, được người kính trọng. Nhưng nay khốn khổ héo gầy đến mức khó nhận ra, nào đoan trang phong thái, nào anh dũng uy danh, hỏi nay đâu? Mới thấy thế gian vô thường, họa tai biến động, hư ảo giễu đùa! phú quý quyền thế, nào có khác chi, dâu đáng phải theo đòi hâm mộ?”
Sau khi Vương mất, khắp nơi đều ơn công đức của ông mà bi thương nhớ tiếc. Phật muốn hậu thế biết về Đạo hiếu, nên khom mình đỡ quan tài Phụ vương, đưa đến núi Linh Thứu làm lễ hỏa táng.
Tại nơi đốt lửa, Phật lại giáo hóa đại chúng: “Trăm năm đời người, chỉ như thoáng chốc, quyền uy hư giả mấy chục năm trong cái túi da thối này, sao có thể là thân thể thật của chúng ta? Tàn ba hơi cuối ta là ai?”
“Trăm năm còn chút hư danh! mệnh chung thân nát, đâu nào chính ta!”
“Đâu là thân thể của ta? Đâu là thân thuộc gia tài mang theo? Tới lúc đó tất cả đều không mang đi được, chỉ còn nghiệp mang theo. Tùy vào nghiệp Thiện, Ác lúc sống mà định ra sướng, khổ kiếp sau; Cũng như ánh trăng nơi sóng nước, hoa khi nở khi tàn, hư huyễn vô định, vẫn không giác ngộ sao?”
“Các vị nhìn ngọn lửa này, cảm thấy rất nóng, nhưng lửa dục trần gian, còn nóng hơn gấp bội, thường xuyên thiêu đốt kẻ si mê. Cho nên các vị phải cần khổ luyện rèn, tinh tấn tu học; hiểu rõ giải thoát sinh tử là việc lớn, thì mới đắc được tận cùng an lạc!”
Thế Tôn hóa thân cho Phụ Vương, thu nhặt linh cốt, dựng tháp cung phụng. Tang sự xong, dẫn đệ tử về thành Vương Xá.
(Còn tiếp)
Thái Bình
Theo Vision Times
NTD Việt Nam