Vào đầu những năm 70 thế kỷ trước, tôi từng nghe qua một câu chuyện: Có một nhà khoa học thiên văn nọ tính toán rằng, 20 năm sau, sao chổi sẽ đụng phải địa cầu. Nhà khoa học này cảm thấy quá kinh khủng, nghi ngờ mình tính sai, nên tính lại nhiều lần, nhưng kết quả vẫn như thế. Sau đó, nhà khoa học này đã nhảy lầu tự sát. Đến những năm 80, sách báo nói về ngày tận thế có thể nói là đâu đâu cũng có, trong giới khí công cũng có một số người nói rằng địa cầu có khả năng bị sao băng phá hủy. Khi ấy tâm lý tôi quả thực cũng có sợ hãi nhất định.
Tháng 7 năm 1994, tôi nghe tin sao chổi đã đụng phải bề mặt sao Mộc, hơn nữa ngôi sao chổi này còn phân thành 21 tiểu hành tinh rồi mới lần lượt đâm vào sao Mộc, phóng thích năng lượng cực đại tương đương 500 triệu đầu đạn nguyên tử. Nếu đụng phải địa cầu, hậu quả đáng sợ thế nào là có thể tưởng tượng được. Như vậy, vì sao ngôi sao chổi được các nhà khoa học dự đoán là sẽ đụng phải địa cầu, cuối cùng lại đụng phải sao Mộc? Có nhà khoa học giải thích đó là do nó chịu ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của sao Mộc. Vậy tại sao sao chổi lại tách thành 21 tiểu hành tinh trước khi đâm vào sao Mộc? Con số 21 này phải chăng báo trước nhân loại sẽ có biến hóa vĩ đại vào thế kỷ 21? Sao Mộc gánh chịu va đập với 21 tiểu hành tinh, phải chăng báo trước biến hóa vĩ đại của nhân loại thế kỷ 21 cũng tương đương với phó xuất và gánh chịu cực đại này?
Mấy tháng sau, tôi có duyên phận bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi đọc qua rất nhiều lời tiên tri, lại do tu luyện Đại Pháp, trí tuệ được khai mở, minh bạch rất nhiều thiên cơ, nên biết rằng từ cuối thế kỷ trước, rất nhiều lời tiên tri cổ kim, trong và ngoài Trung Quốc đều tụ vào thời kỳ then chốt này.
Chẳng hạn dự ngôn «Thôi Bối Đồ» triều Đường nói: “Môn ngoại khách lai chung bất cửu, Càn khôn tái tạo tại Giác Cang” (Ngoài cửa khách đến không được lâu, Trời đất tái tạo tại Giác Cang). Chữ “Giác” trong lời tiên tri chỉ đích thị Mộc. Dự ngôn của người Maya cũng nói với chúng ta rằng: “Năm 2012, vũ trụ sẽ bước vào giai đoạn đổi mới“. Năm 2012 chính là sau khi nhân loại tiến nhập vào thế kỷ 21. Như vậy, «Thôi Bối Đồ» nói “Càn khôn tái tạo tại Giác Cang” là có ý gì?
Trong «Thôi Bi Đồ», Lưu Bá Ôn triều Minh từng dự ngôn: “Lúc ấy Di Lặc Phật thấu hư đến Nam Hạp Phù Đề thế giới trung thiên tại Trung Quốc Kim Kê mục, phụng Ngọc Thanh thời niên kiếp tận, Long Hoa hội Hổ, Thỏ chi niên đến trung thiên, nhận Mộc Tử làm họ“. Hay trong dự ngôn «Thiêu Bính Ca», Lưu Bá Ôn nói: “Lúc sắp kết thúc, vạn Tổ hạ giới, nghìn Phật lâm phàm, phổ thiên Tinh Đẩu, La Hán quần Chân, mãn thiên Bồ Tát, khó thoát kiếp này, chính là vị lai Phật, hạ thế truyền Đạo, thiên thượng thiên hạ chư Phật chư Tổ, nếu không gặp con đường Kim Tuyến, khó tránh kiếp này, bị tước quả vị, sau cùng Di Lặc phong bế hết 81 kiếp“.
Câu đầu tiên dự ngôn Phật Di Lặc sẽ chuyển sinh đến nhân gian tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc vào năm Thỏ trước Rồng sau Hổ, tức năm Mộc (“Long Hoa hội Hổ, Thỏ chi niên”. Trong 12 địa chi, Thỏ là Mão, Mão trong Ngũ hành thuộc Mộc. Năm Mão sau năm Dần {Hổ} và trước năm Thìn {Rồng}). Nhìn bản đồ Trung Quốc, hình dạng rất giống con gà. Tỉnh Cát Lâm chính tại vị trí mắt gà, tức “Kim Kê mục”; Phật Di Lặc chuyển sinh đến nhân gian thì lấy “Mộc Tử”, tức “Lý” làm họ, “Mộc Tử” (木子) ghép lại thành chữ “Lý” (李). Điều này cũng nhất trí với dự ngôn «Cách Am Di Lục» của Hàn Quốc, trong đó nói: “Thiên giáng Cứu Chủ, Mã đầu ngưu giác, Chân Chủ chi ảo, Thị vinh tự ý hà? Thế nhân giải oan, Thiên thụ đại phúc, Vĩnh viễn vô cùng hĩ“. “Mã đầu ngưu giác” là ý nói tối cao của càn khôn. “Chân Chủ chi ảo, Thị vinh tự ý hà” là nói Chân Chủ Cứu Thế sau khi chuyển sinh đến nhân gian, lấy họ là “Mộc” (木) ở phần dưới chữ “vinh” (荣) ghép với “Tử” (子) ở phần dưới chữ “tự” (字), tức “Mộc Tử” (木子) hay chữ “Lý” (李).
Câu dự ngôn cuối cùng là nói “lúc sắp kết thúc”, tức cuối thế kỷ trước. Vào thời kỳ này, vì Phật Di Lặc tương lai sắp truyền Đạo tại nhân gian nên thiên tượng biến hóa rất lớn, Phật-Đạo-Thần khắp thiên thượng thiên hạ và chúng sinh các giới đều phải có lựa chọn chính xác phù hợp với Thiên Ý lúc bấy giờ. Không nói đâu xa, về thời kỳ này thì Thánh Kinh cũng từng đề cập, khi “đại thẩm phán tối hậu” hay “phán xét cuối cùng” tới, thì sẽ định lại tương lai của mỗi sinh mệnh.
Phật Di Lặc hạ thế truyền Đạo, Pháp chính càn khôn, cứu độ chúng sinh, các loại an bài trước đây đã theo đó mà cải biến rồi. Sao chổi đụng địa cầu, hay đại hồng thủy như trong Thánh Kinh nói, hay nhân loại dùng vũ khí hạt nhân tàn sát lẫn nhau dẫn tới hủy diệt, v.v. đại kiếp nạn mang tính hủy diệt triệt để nhân loại này đã không còn phát sinh nữa. Nếu không, nhân loại đã không có cơ hội được đắc cứu. Khoa học hiện đại có rất nhiều cách nghĩ làm sao để ngăn cản thiên thạch đụng địa cầu, đây dù sao cũng là giả thiết mà thôi, yếu tố để làm được thì căn bản là không thể. Nhưng đối với các Đại Giác Giả mà nói, thì điều này không tính là gì cả. Thượng Đế sáng tạo thế giới, Bàn Cổ khai thiên lập địa, mặt trăng, mặt trời và các vì tinh tú đều là do một niệm của các Ngài tạo thành.
Trong «Chuyển Pháp Luân», quyển II, bài “Sự sa đoạ của nhân loại và sự xuất hiện của Giác Giả”, Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:
“Giảng ‘phổ độ chúng sinh’ ấy là Phật giảng, cũng chính là nói rằng ở tầng thứ Như Lai giảng ‘phổ độ chúng sinh’; khi vượt quá gấp đôi Như Lai, thì Phật to lớn nhường ấy không [cai] quản việc nơi người thường nữa. Nếu quản nữa, Ông nói một câu thì nơi người thường liền thay đổi, [nên] không thể quản nữa; lực lượng của Ông quá lớn rồi. Còn lớn nữa, thì trái đất không sánh nổi một đầu ngón chân của Phật; còn lớn nữa, thì trái đất không sánh nổi một sợi tóc mảnh của Phật. Lời Phật giảng chính là Pháp. Nói ra liền [tạo thành] biến hoá“.
Đoạn này đã giúp tôi minh bạch rằng sự thành hay hủy của vũ trụ chỉ nằm trong một niệm của Đại Giác Giả. Hồi mới đắc Pháp, trong một lần học Pháp nhóm, tôi từng nghe một vị học viên tu lâu (là đại tá không quân) kể một câu chuyện, ông nói: “Sư phụ từng có một lần đạp một chân hướng về địa cầu, địa cầu bèn lệch khỏi quỹ đạo vận hành ban đầu của nó“.
Sau khi Pháp hội quốc tế lần đầu tiên tại Bắc Kinh năm 1996 kết thúc, trên đường trở về nhà, giữa ban đêm tĩnh mịch, tôi vô tình ngẩng đầu lên, thấy Sư phụ đang ở trên không trung, hơn nữa trên bầu trời chỉ thấy mỗi khuôn mặt tươi cười của Sư phụ. Sư phụ đang cười trước chúng sinh toàn vũ trụ. Bấy giờ tôi đột nhiên cảm thấy trời đất đều biến thành nhỏ bé quá. Cảm thấy Sư phụ vì cứu độ chúng sinh mà đã thay đổi rất nhiều an bài trong quá khứ, nhưng không biết Sư phụ đã gánh chịu biết bao nhiêu vì chúng sinh.
chanhkien.org / zhengjian.org