Một quả khinh khí cầu do thám có điều khiển kiểu Drachen (còn được gọi là quả bóng bay kiểu xúc xích) được gắn vào một tời do Pháp sản xuất, được gọi là Caquot. (Ảnh: Dịch vụ Hàng không Hoa Kỳ về Thế chiến thứ nhất)
Sử dụng khinh khí cầu do thám để thực hiện nhiệm vụ thu thập thông tin tình báo và các mục tiêu khác vẫn luôn tồn tại trong các cuộc chiến tranh.
Trong những ngày gần đây, khinh khí cầu do thám của Trung Quốc tại Mỹ bị bắn hạ đã thu hút khá nhiều sự chú ý của giới truyền thông. Việc khinh khí cầu do thám được sử dụng như một phương tiện để thu thập thông tin tình báo và các mục tiêu quân sự khác không phải là mới.
Tổng quan về lợi ích của khinh khí cầu trong quân sự
Khinh khí cầu do thám đã là một phần của chiến lược quân sự từ thế kỷ 18 cho cả hoạt động gián điệp trong nước và quốc tế. Đây là một loại vũ khí thích hợp của bất kỳ quân đội nước nào khi họ cần phải thực hiện các nhiệm vụ do thám đối phương.
Đây là một loại vũ khí có sức mạnh bền bỉ, lâu dài. Mặc dù chúng không nhanh hoặc không tạo ra thế bất ngờ cho đối phương, nhưng chúng có chi phí thấp hơn vệ tinh, có thể di chuyển ở phía cao trên không trung và không cần tiếp nhiên liệu.
Khinh khí cầu do thám đã được sử dụng để thả ở những nơi mà quân đội không thể lấy được thông tin một cách chính thức; nó cũng đã được sử dụng để tạo ra lá chắn trên không cho quân đội.
Sử dụng khinh khí cầu do thám đầu tiên trong cách mạng Pháp
Việc sử dụng khinh khí cầu đầu tiên được ghi nhận cho mục đích quân sự là từ năm 1794, trong Chiến tranh Cách mạng Pháp, theo Dịch vụ Công viên Quốc gia Pháp.
Ủy ban An toàn Công cộng Pháp đã sử dụng khinh khí cầu như một phần của Quân đoàn d’Aerostiers (tạm dịch: Công ty của các phi hành gia) để do thám quân sự. Khinh khí cầu do thám trên không đầu tiên được sử dụng trong Trận Fleurus chống lại người Anh, Đức và Hà Lan. Phía Pháp đã giành chiến thắng.
Quân đoàn d’Aerostiers tiếp tục là một phần không thể thiếu của quân đội Pháp cho đến khi nó tan rã 4 năm sau đó.
Một quân đoàn khinh khí cầu ra đời trong Nội chiến tại Hoa Kỳ
Hoa Kỳ cũng đã nắm bắt được khinh khí cầu như một công cụ do thám hữu ích và đưa chúng vào sử dụng trong Nội chiến Hoa Kỳ gần 60 năm sau.
Khinh khí cầu quân sự được triển khai trong cuộc Nội chiến này có thể đạt tới độ cao 305m (1000 feet). Lần đầu tiên ra mắt tại Hoa Kỳ là từ Thaddeus Lowe, một nhà khoa học và nhà phát minh vào những năm 1850, được biết đến với việc chế tạo khinh khí cầu.
Mặc dù những người lính thuộc quân đội miền Nam đã cố gắng bắn hạ những quả khinh khí cầu này, nhưng họ đã không thành công. Trên thực tế, không có quả khinh khí cầu nào trong số 7 quả khinh khí cầu quân sự của Lowe bị phá hủy trong trận chiến, theo tờ Galactic Gazette vào thời điểm đó.
Lowe cũng đã phát minh ra một máy tạo khí hydro di động để đảm bảo rằng những quả khinh khí cầu của ông không phụ thuộc vào khí ga của thành phố.
Những người sử dụng khinh khí cầu do thám trong Nội chiến đã liên lạc với các chỉ huy quân sự thông qua điện báo hoặc cờ tín hiệu.
Lowe’s U.S. Balloon Corp. giải tán vào năm 1863 do các vấn đề quan liêu sau khi thay đổi lãnh đạo quân đội, nhưng việc sử dụng khinh khí cầu do thám trong quân sự vẫn tồn tại trong hầu hết mọi cuộc chiến cho đến cuối thế kỷ 19.
Khinh khí cầu quân sự được sử dụng trong Đại chiến thế giới I
Hầu hết các lực lượng quân đội trong Thế chiến thứ nhất đều sử dụng khinh khí cầu để do thám quân địch. Khinh khí cầu do thám của kẻ thù hiệu quả đến mức chúng trở thành mục tiêu chính của lực lượng không quân.
Là một phần của chiến tranh, các nhà khoa học và kỹ sư đã tập trung một phần năng lượng của họ vào việc cải tiến công nghệ khinh khí cầu quân sự — làm cho chúng lớn hơn và mạnh hơn.
Khinh khí cầu sử dụng trong Thế chiến I có thể bay lên ở độ cao trung bình từ 1200 đến 1800 mét và được cung cấp năng lượng bằng động cơ và điều khiển bằng cánh quạt, theo thông tin từ Bảo tàng và Đài tưởng niệm Thế chiến I Quốc gia Hoa Kỳ.
Không giống như những quả khinh khí cầu khác di chuyển nhờ gió, những quả khinh khí cầu có thể điều khiển được có động cơ và khổng lồ với chiều dài khoảng 200m. Một trong những ưu điểm của loại khinh khí cầu này là do kích thước đáng kể nên nó di chuyển chậm, nghĩa là nó có thể ở một chỗ (trên đất liền hoặc trên biển) trong một thời gian dài.
Bảo tàng và Đài tưởng niệm Thế chiến I Quốc gia còn lưu ý rằng một phi đội khinh khí cầu (những người bay trong khinh khí cầu), súng máy và hai tấn bom đã được hình thành.
Chiến tranh thế giới II: Khinh khí cầu bảo vệ căn cứ quân sự trên mặt đất
Chiến tranh thế giới II chứng kiến sự trỗi dậy của khinh khí cầu – lớn nhưng thường nhỏ hơn khinh khí cầu điều khiển được, được buộc xuống đất bằng dây cáp, được sử dụng như một biện pháp phòng không. Chúng thường được coi là có bản chất phòng thủ và được sử dụng để chống lại các cuộc tấn công của máy bay địch, không để chúng lao vào tấn công các căn cứ quân sự trên mặt đất.
Theo The National WWII Museum, những quả khinh khí cầu này buộc máy bay địch phải bay cao hơn, khiến các cuộc tấn công ném bom tầm thấp của chúng trở nên kém hiệu quả hơn.
Điều đáng chú ý nữa là khinh khí cầu ngăn chặn tấn công trên cao có thể đạt tới độ cao 4.500m và đôi khi có gắn chất nổ, có thể tiêu diệt máy bay địch.
Theo Grid
Bạn bình luận gì về tin này?
NTD Việt Nam