Tác giả: Lưu Hiểu
[ChanhKien.org]
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni từng nói với Kim Cương Mật Tích: “Sau khi ta niết bàn, ở vùng Đông Bắc của Nam Thiệm Bộ Châu có một quốc gia tên là Đại Chấn Na, trong quốc gia này có ngôi chùa tên Ngũ Đỉnh, đồng tử Văn Thù Sư Lợi hay cư trú qua lại nơi này, người này sẽ vì chư chúng sinh ở đây mà thuyết Pháp”. Đại Chấn Na được nhắc đến chính là Trung Quốc, ngọn núi được nhắc trong đất nước ấy cũng chính là Ngũ Đài Sơn ở Sơn Tây, còn vị Văn Thù Sư Lợi chính là Văn Thù Bồ Tát. Trong kinh Phật cũng nói rõ rằng: Văn Thù Bồ Tát ngồi trên đài hoa sen, cưỡi sư tử, đạo tràng tại Ngũ Đài Sơn.
Vào thời nhà Đường, Ngũ Đài Sơn chính thức được xác nhận là đạo tràng của Văn Thù Bồ Tát. Trong “Sơn Tây Thông Chí Quyển” có ghi chép lời của Đường Thái Tông, “Ngọn núi Ngũ Đài Sơn, là mật thất của Văn Thù, nơi ẩn cư của vạn Thánh, là nơi khởi nguồn lớn nhất, thực là nơi tổ tông ta gieo trồng Đức, thích hợp để cúng tế, cung kính”. Vào thời nhà Đường thịnh thế, cả ngọn núi có hơn ba trăm ngôi chùa, tăng lữ hơn ba nghìn người. Sau khi Đường Vũ Tông diệt Phật, hoàn cảnh tu luyện của Ngũ Đài Sơn bị phá hoại, tăng nhân giảm nhiều. Đến thời Tống – Nguyên mới bắt đầu phát triển trở lại, một lượng lớn đền chùa đã được khởi công xây dựng. Vào thời Minh – Thanh, Phật giáo ở khu vực Ngũ Đài Sơn phát triển đến đỉnh cao hưng thịnh, Lạt ma giáo cũng bắt đầu thịnh vượng, hơn nữa các vị hoàng đế của hai triều Minh, Thanh thường đến Ngũ Đài Sơn cúng lễ, việc này giúp vị thế nơi đây càng được đề cao hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ngũ Đài Sơn là một nơi tốt để tu hành, tự nhiên sẽ có rất nhiều Thần tích xuất hiện. Theo ghi chép trong “Hoa Nghiêm kinh”, vào lúc mặt trời mọc, Văn Thù Bồ Tát dẫn hơn vạn vị Bồ Tát, ở trên Ngũ Đài Sơn độ hóa người hữu duyên. Như vào thời Cách mạng văn hóa, Lâm Bưu vì muốn xây dựng dinh thự riêng, ra lệnh cho đánh bom hủy hai ngôi chùa trên Ngũ Đài Sơn, kết quả khi bom nổ trong khói bụi xuất hiện hình tượng của Văn Thù Bồ Tát.
Bài viết này kể về câu chuyện thần kỳ của một vị tăng nhân nhà Đường tên gọi Ngưu Vân, vì có tấm lòng thành kính hướng Phật, đã được Văn Thù Bồ Tát khai mở trí huệ.
Thích Ngưu Vân, tên tục họ Triệu, là người Nhạn Môn tỉnh Sơn Tây. Thuở nhỏ ông như là thiểu năng trí não, khi vào trường tư thục, cả ngày cứ ngây ngô đần độn, không biết được học những gì. Chỉ khi nhìn thấy các vị tăng ni, ông mới dường như có chút phản ứng, biết cách chắp tay và tỏ vẻ kính sợ. Có lẽ vì lý do đó mà cha mẹ đã gửi ông đến chùa Hoa Nghiêm ở Ngũ Đài Sơn xuất gia vào năm mười hai tuổi, bái pháp sư Tịnh Giác làm thầy.
Trong chùa, Ngưu Vân mỗi ngày phải chẻ củi, gánh nước, vì đầu não ông vẫn rất chậm chạp, nên ngay cả bài sáng tối cơ bản cũng không học nổi, vì điều này mà những tăng nhân khác thường hay chế giễu ông.
Ngày lại ngày cứ vậy mà trôi qua, chớp mắt đã qua hơn hai mươi năm. Năm đó Ngưu Vân ba mươi sáu tuổi, đột nhiên ông nói rằng: “Nghe nói trên Ngũ Đài Sơn thường hay có Văn Thù Bồ Tát hiển linh, con bây giờ muốn đi chân trần đến bái kiến Bồ Tát, thỉnh cầu Bồ Tát cho con trở nên thông minh hơn một chút, có thể học thông kinh văn.”
Khi đó trời đất lạnh giá, lại còn có tuyết rơi, nhưng Ngưu Vân không những không lùi bước, mà còn hướng thẳng đỉnh núi mà leo lên. Đến đỉnh Đông Đài, ông nhìn thấy một cụ già ngồi bên đống lửa sưởi ấm. Ngưu Vân hỏi ông lão từ đâu đến, ông lão nói, “Từ thung lũng đến.” Ngưu Vân lại hỏi vì sao không thấy có dấu chân in trên tuyết. Ông lão đáp rằng ông đã đến đây từ trước khi có tuyết rơi.
Không đợi Ngưu Vân nói tiếp, ông lão hỏi: “Rốt cuộc con có tâm nguyện gì? Vì cớ gì dưới trời tuyết lại đi chân trần đến?” Ngưu Vân đáp lời: “Con tuy là một tăng nhân, nhưng luôn tự thấy chán ghét bản thân đần độn, không thể niệm thông kinh Pháp, vì vậy con muốn đến tìm Văn Thù Bồ Tát, thỉnh cầu khai trí cho con”.
Ông lão rất ngạc nhiên, lại hỏi: “Nếu ở đây con không tìm thấy Bồ Tát, thì con còn định đến đâu tìm?”, “Đến Bắc Đài Sơn”. Ông lão nói lát nữa ta cũng cần đến Bắc Đài Sơn. Ngưu Vân đi trước một vòng xung quanh đỉnh Đông Đài, nhưng không phát hiện tung tích của Văn Thù Bồ Tát, vậy nên ông cáo biệt ông lão để đến Bắc Đài.
Gần đến lúc mặt trời lặn, Ngưu Vân mới đến được Bắc Đài, thế mà lại gặp lại ông lão ngồi bên đống lửa nọ, vô cùng ngạc nhiên, liền hỏi ông vì sao có thể đến trước mình. Ông lão đáp là vì Ngưu Vân không biết đường tắt, vậy nên mới đến trễ. Trong lòng Ngưu Vân nghĩ thầm, chẳng lẽ ông lão chính là Văn Thù Bồ Tát? Vì vậy, ông liền quỳ xuống hành lễ. Ông lão ban đầu không thừa nhận, nhưng Ngưu Vân vẫn kiên trì quỳ giữ lễ.
Hồi lâu, ông lão nói: “Thôi được rồi, đợi ta nhập định xem kiếp trước ngươi đã tạo nghiệp gì, mà dẫn đến kiếp này đần độn”. Ông lão nhắm mắt nhập định, qua một lúc, ông mở mắt nói: “Kiếp trước con là một con trâu, vì đã từng vận chuyển kinh Phật, nên kiếp này được chuyển sinh làm tăng, nhưng đầu não vẫn không linh hoạt. Con hãy đi tìm một cái cuốc đến đây, để ta móc bỏ phần thịt bị ứ tắc trong tâm, đầu não của con sẽ trở nên sáng suốt hơn”.
Rất nhanh, Ngưu Vân liền mang đến một cái cuốc. Ông lão bảo ông nhắm chặt mắt lại, đợi khi nào bảo mở mắt thì mới được mở. Ngưu Vân nhắm chặt mắt, dường như cảm thấy trong lồng ngực có động tĩnh, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn. Một lát sau, ông cảm thấy trong tim đột nhiên nhẹ nhàng thoải mái, đầu óc cũng trở nên minh mẫn. Có thể nhận thấy, việc Văn Thù Bồ Tát vận dụng thần thông để giúp Ngưu Vân, là vì thấy được cái tâm một lòng hướng Phật của ông.
Khi Ngưu Vân mở to hai mắt, thì thấy ông lão đã hiện thành hình tượng Văn Thù Bồ Tát, nói với ông, từ nay về sau việc đọc niệm kinh Pháp chỉ cần xem qua liền nhớ, hơn nữa ông và Hoa Nghiêm tự có mối nhân duyên lớn, không nên rời đi. Ngưu Vân mừng rỡ rơi lệ, quỳ phục xuống cúi đầu bái tạ, lúc ngẩng đầu lên đã không còn thấy tung tích của Bồ Tát đâu nữa.
Quả nhiên, từ đó về sau Ngưu Vân dường như trở thành một con người khác, trí huệ siêu phàm, tất cả kinh văn chỉ cần xem qua liền có thể thuộc làu. Vào tháng 5 năm thứ hai, khi đang đi quanh tháp Dục Vương đọc kinh, đang niệm đang niệm, ông đột nhiên thấy một luồng ánh sáng vàng từ phía bắc Ngũ Đài Sơn chiếu thẳng đến chân tháp, rất lâu mà không tản mất, trong ánh kim quang xuất hiện một tòa bảo tháp, trong mây có đề mấy chữ, Ngưu Vân cư trú nơi đây. Sau khi luồng ánh sáng vàng tản mất, Ngưu Vân chiểu theo những gì đã thấy trong luồng sáng ấy, xây dựng một tòa bảo tháp, tại nơi đây truyền thụ Phật Pháp, cuối cùng trở thành một vị cao tăng, tọa hóa vào năm Khai Nguyên thứ hai mươi ba.
Tài liệu tham khảo: “Tống Cao Tăng Truyện”
Dịch từ: https://big5.zhengjian.org/node/268411
Ngày đăng: 22-07-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org