Vào năm 2006, tôi thấy mình có những biểu hiện giống như bị viêm họng. Tôi nói chuyện không rõ chữ, phát âm trở nên hơi ngọng, và dễ bị hụt hơi, đuối sức. Tôi đến các bác sĩ tai mũi họng, thì được chẩn đoán là viêm họng, viêm a mi đan. Bác sĩ kê thuốc về uống, nhưng tôi không thấy đỡ hơn chút nào. Dần dần, mắt tôi sụp xuống và mờ đi. Lúc này, tôi mở mắt cũng khó khăn, nhìn chữ cũng không rõ nữa. Tôi lại đến khám ở bệnh viện mắt, nhưng không phát hiện ra bệnh gì.
Cuối cùng tôi quyết định lên Chợ Rẫy khám, và được các bác sĩ ở đây chẩn đoán rằng tôi đã bị nhược cơ. Bác sĩ cho biết đây là một căn bệnh hiếm gặp và hiện nay trên thế giới vẫn chưa có thuốc chữa. Người bệnh buộc phải sống chung với căn bệnh này suốt đời. Khi nào mệt quá thì cần phải nhập viện, dùng máy thở và phải lọc huyết tương.
Tôi nghe mà chết lặng, không thể tin được vào tai mình. Tôi bần thần quay về, chẳng biết mình nên làm gì nữa…
Thôi thì còn nước còn tát, bác sĩ là nơi duy nhất để tôi bám víu, nên yêu cầu điều trị ra sao tôi cũng đều làm theo.
Một thời gian sau, tôi được phẫu thuật u tuyến ức tại bệnh viện Đại học Y Dược. Sau ca mổ, tôi cảm thấy sức khỏe của mình phục hồi khá tốt. Tôi vui lắm, cả gia đình tôi cũng mừng thay cho tôi.
Vậy mà niềm vui ấy chỉ kéo dài được nửa năm, rồi tình trạng mệt mỏi lại xuất hiện. Tôi đến bệnh viện, và biết được căn bệnh nhược cơ của mình đã ở mức độ 2B, các cơ toàn thân tôi đã trở nên rất yếu. Lúc ấy, tôi ăn uống rất khó khăn. Cổ của tôi dần dần gục xuống, không ngẩng cao được nữa, mắt cũng bị sụp mi. Tay chân tôi không còn sức lực, bước lên cầu thang cũng mệt. Đến giờ đi ngủ, tôi chỉ có thể ngồi lên giường, rồi dùng tay nhấc chân của mình đặt lên theo. Đến một buổi sáng, sau khi thức giấc, tôi đã không thể cầm nổi chiếc lược lên để chải đầu nữa.
Những đôi giày cao gót kiêu kỳ từng làm bạn với tôi, nay phải nằm im trong tủ. Những chiếc quần jean mà tôi ưa thích trước kia, giờ cũng chỉ để ngắm, vì tôi không còn sức để mặc vào và đôi tay run rẩy của tôi cũng không thể gài nút được nữa. Tôi phải dùng thuốc Mestinon liên tục. Lúc đầu 1 viên thuốc có thể kéo dài nửa ngày để cho tôi hoạt động, nhưng về sau tác dụng của thuốc ngày càng giảm dần. Rồi tôi bị lờn thuốc, tôi tăng liều lên nhưng không còn mấy tác dụng nữa. Uống thuốc còn khiến thân thể tôi phù nề.
Tôi tìm đủ mọi cách, những mong có thể thoát khỏi tình trạng đó. Tôi đi chữa bệnh khắp nơi, từ Bắc tới Nam, nghe nói nơi nào có bác sĩ giỏi, tôi đều tìm đến. Có người còn bảo tôi bị ma làm, chỉ tôi đến các bà thầy cúng, tôi cũng đi. Nhưng rồi tôi đều ôm nỗi thất vọng trở về.
Tôi tham gia một nhóm trên facebook, trên đó có những người bị bệnh giống tôi. Chúng tôi thường chia sẻ với nhau về tình trạng của mình. Rồi một hôm, tôi nhận được tin nhắn của một người bạn đã từng ở trong nhóm, bạn nói rằng bạn đã khỏi bệnh nhờ tu luyện một pháp môn thượng thừa của Phật gia có tên là Pháp Luân Đại Pháp. Môn học này đang được phổ truyền khắp thế giới, với hàng trăm triệu người đang tu luyện mỗi ngày. Nhờ môn tu luyện này, hiện nay bạn đã khỏi bệnh và có thể đạp xe 7km/ngày.
Thực lòng, lúc ấy tôi thấy khó tin lắm. Một căn bệnh mà y học đã phải bó tay, làm sao có thể chữa khỏi dễ dàng như vậy được. Cứ thế bẵng đi một thời gian, bạn ấy lại nhắn tin hỏi thăm tôi, và kể cho tôi nghe về tình hình hiện tại của bạn.
Lúc đó, tôi chợt nghĩ: “Thôi thì mình cứ thử xem sao. Biết đâu may mắn sẽ đến với mình”. Tôi hỏi bạn chi tiết hơn, rồi tìm đến công viên để luyện tập cùng với các học viên Pháp Luân Công gần nơi tôi sống.
Và hi vọng mong manh ấy của tôi đã được đền đáp bằng một kết quả vượt ngoài mong đợi. Sau khoảng một tháng rưỡi học Pháp và luyện công, tôi đã có thể giảm bớt liều thuốc. Sau sáu tháng tiếp theo, sức khỏe của tôi hầu như đã hồi phục hẳn, nên tôi không còn dùng thuốc từ đó cho tới nay. Cả căn bệnh đau đầu do ảnh hưởng của thuốc nhược cơ cũng biến mất không còn dấu vết.
Và đó không phải là điều kì diệu duy nhất mà tôi nhận được. Những gì Đại Pháp mang đến cho tôi và cả gia đình tôi là hồng ân to lớn nhất mà tôi sẽ không thể nào đền đáp.
Như mọi người đã thấy, thời gian vừa qua dịch bệnh Covid 19 đã hoành hành và mang đi rất nhiều mạng sống. Tháng 8 vừa rồi, gia đình tôi gồm hơn 10 người, trong đó có cả các cháu nhỏ cũng đã không may mắc phải căn bệnh này. Mọi người đều hoảng loạn. Ba tôi mất ngay lúc đó. Những thành viên khác trong nhà đều có biểu hiện mệt mỏi, sốt ho hoặc nằm không dậy nổi. Tình cảnh khi ấy thật thê lương.
Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chứng kiến nhiều Thần tích, nên tâm tôi không hề lo lắng. Tôi vững tin rằng Đại Pháp sẽ giúp gia đình tôi vượt qua đại nạn lần này. Mỗi ngày, tôi và gia đình cùng nghe các bài giảng Pháp, và thành tâm niệm 9 chữ Chân Ngôn: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.
Và Thần Phật đã thấu tỏ lòng thành kính của gia đình tôi, khi tất cả mọi người đều hồi phục rất nhanh và có kết quả xét nghiệm âm tính. Sau một thời gian ngắn ở khu cách ly, chúng tôi đã được quay trở về nhà.
Lúc ấy, tôi càng cảm nhận sâu sắc rằng, khi con người biết hướng Thiện, biết trân trọng và tôn vinh những giá trị cao đẹp: Chân – Thiện – Nhẫn, biết tôn kính Thần Phật thì kì tích sẽ đến.
Trên đây là những trải nghiệm kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công mà tôi muốn chia sẻ đến các bạn. Trong lúc đại dịch đang diễn ra, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên rất mong manh, tôi mong rằng mọi người đều sẽ biết đến sự màu nhiệm của Đại Pháp, của con đường tu luyện chân chính có thể giúp con người quay về với bản tính Thiện lương thuần khiết. Qua đây, con cũng xin bày tỏ lòng biết ơn của mình đến Sư Phụ. Đối với từ bi vô lượng của Sư Phụ, con quả thật không có cách nào báo đáp. Mong rằng sẽ ngày càng có nhiều người biết đến Đại Pháp, tìm được cho mình lối đi hạnh phúc và bình an.
Nguyễn Thị Huệ, sinh năm 1983, hiện tôi đang sống tại Biên Hoà, Đồng Nai. Số điện thoại của tôi là 0945 825 716