Cuộc sống của tôi đã trôi qua khá êm đềm như một dòng sông mênh mông theo dòng nước mà không biết rõ điểm đến, từ lâu tôi đã không phát hiện ra điều mênh mông đó mà cứ mãi đắm chìm vào “cơm – áo- gạo- tiền” và vất vả đâu khổ cũng vì điều đó.
Năm 2009, rời xa gia đình lên Tp.Hồ Chí Minh để đi học lo cho cái chữ “ Công Danh”, ngày rời xa gia đình, tôi đã nuôi biết bao nhiêu ước vọng nào là mình phải đạt cái này, mình phải đạt cái kia,… hành trang trên vai là những giọt nước mắt lăn dài trên mắt vì phải xa cha, mẹ, xa anh trai, xa tình thương của gia đình cùng với một tình yêu còn đang dang vở và nhiều ước hẹn.
Ngậm đắng nuốt cay sống nơi xứ lạ quê người khi đặt chân đến thành phố xa hoa – mới hiểu cuộc sống nơi này nhạt nhẽo không tình người, ở nơi đây chữ Tiền quan trọng lắm. Muốn sống phải có Tiền, không Tiền thì xem như không thể nào sống nổi,…
Rồi tôi cũng xin được việc làm, lúc đó do không có bằng cấp, không kinh nghiệm nên tôi nhận bán hàng cho một cữa hàng bán vali, thời gian làm việc khắc khe, 6h sáng là phải đi làm đến 7h30 tối mới được về nhiều khi tăng ca 10h và cứ như thế ngày nào cũng vậy, làm thì nhiều mà đồng lương không có được bao nhiêu còn phải đi học nữa nên một ngày 24h đối với tôi là quá ít ỏi.
Ráng chịu đựng cuối cùng tôi cũng ra trường và xin một việc làm khác, tôi làm kế toán cho một công ty, khi bước vào Công ty này – phải làm rất nhiều việc ngoài chuyên ngành phải làm hết tất cả các công việc có liên quan đến công ty, ra ngoài thu công nợ, làm sổ nội bộ, khai báo cơ quan thuế, làm các thủ tục hành chính có liên quan, đôi khi phải đi mua vậ t tư, bù lon, phụ tùng máy móc,..nhằm ngày không kịp phải ăn cơm không đúng giờ, nhiều khi 4h chiều mới được ăn cơm trưa, nhiều khi ra đường bị mưa ướt lạnh mà vẫn không dám than, .. vì cần tiền lo cho cuộc sống thôi.
Rồi người yêu cũng lên Thành phố, cuộc sống của tôi và người ấy tuy vất vả lắm nhưng bù lại rất vui và nhiều hạnh phúc, chìm đắm say mê bởi chữ Tình, ngày nào cũng được người yêu trở đi làm, đi học,…cuộc sống từ đó mà phấn đấu,..
Qua gần 5 năm bán mạng vì tiền để dùng tiền lo cho cái bằng cử nhân, cuối cùng cũng thành công, tưởng chừng sẽ được hạnh phúc , sẽ được như nguyện ước, việc làm của tôi và người yêu vừa ổn định thì một ngày đen tối cũng đã đến, người bị mắc phải căn bệnh quái ác, cầm kết quả xét nghiệm trên tay tôi không làm sao cầm được nước mắt vì biết là mình khó có thể giữ được anh bên đời.
Lúc đó, anh quan trọng với tôi lắm – không thể mất anh được, không thể,…chữ tình giành cho anh quá sâu đậm, những ngày nhìn thấy người yêu chịu đau đớn mà nước mắt ngày nào cũng giàn dụa, tôi yêu anh lắm! và anh cũng như vậy.
Không chịu buông bỏ – tôi cố gắng kéo anh lại, nhưng càng kéo anh càng đau, sự đau đớn của anh đang chịu cũng có thua gì tôi đâu, nhìn thấy thân xát người mình yêu héo mòn vì bệnh tật mà lòng như chết lặng, do phải đi làm kiếm tiền nên cuối tuần tôi mới về thăm anh, lo cho anh,..hi vọng anh sẽ qua được,.nhưng rồi nghiệt ngã lại xãy ra, cuối tuần hôm đó do bận việc tôi không về thăm anh được và anh đi,…không một lời cuối cùng nào được nói với nhau, không được nhìn nhau lần cuối,…khi tôi đến thì mọi thứ đã xong hết rồi.
Cuộc tình 10 năm với bao nhiêu ước vọng tan theo dòng nước mắt, sụp đổ hoàn toàn đau mà không có nổi đau nào có thể viết lên được,viết đến đây tôi đã không thể viết được nữa vì nước mắt tôi đang rơi nổi đau vẫn đang cuồn cuộn trong lòng. Nhưng tôi sẽ ráng vì tôi muốn chia sẽ với mọi người một điều là “ Cuộc sống này vô thường”.
Tôi cứ ôm nỗi đau trong lòng, tôi muốn bỏ hết tấc cả, và muốn quy y.
Ý định đó tồn tại trong tôi được 2 ngày thì tình cờ tôi gặp người em Tuong Chan trên Facebook, em đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp của Sư Phụ Lý Hồng Chí. Thời gian đầu tôi phân vân lắm vì thời buổi này phức tạp quá tôi không biết phải tin vào ai, làm sao biết được đâu là tốt đâu là xấu rồi tôi chờ nhận quyển sách Chuyển Pháp Luân.
Bắt đầu ngắm nhìn tò mò, mở ra nhìn hình Sư Phụ, Sư Phụ như cho tôi thêm lòng tin tự nhiên thấy lòng ấm lại mà tìm hiểu Pháp, lúc đó tôi suy ngẫm đến “ Chân- Thiện – Nhẫn”. Tự nhiên tôi có cảm giác như mình nhỏ bé trước vũ trụ bao la,,,,,tôi bắt đầu hiểu đến được và mất, sự chuyển hóa của nghiệp lực, nguyên nhân của đau khổ, những gì ấm ức trong lòng đã được giải đáp cụ thể, tôi bắt đầu chấn chỉnh lại nhìn nhận sự thật, chấp nhận sự đau khổ, và buông bỏ.
Tôi bắt đầu thay đổi, chỉnh đốn lại những thói quen thường ngày trở nên nhẹ nhàng, không nổi giận khi ai đó làm sai ý của mình, tự nhiên trong đầu tôi hình thành một điều “ có cũng được, không có cũng được, sao cũng được”. rồi ra công viên tập công với đồng tu ở đó, sau đó học Pháp và chia sẽ với em Tuong Chan tôi lại ngộ ra nhiều điều,Tuong Chan động viên nói tôi có duyên với Đại Pháp khuyến khích tôi tu luyện nghiêm túc .
Tôi thấy mình sống ích kỷ quá,..thời gian qua không làm được gì có ý nghĩa hết, cảm thấy hối hận vô cùng. Lúc đó ý chí tu luyện của tôi càng lên cao,thật sự trong lúc tập công tôi không để ý đến thời gian luyện tập, tôi cố gắng và những ngày đầu tôi được tập chung với những đồng tu lâu năm ở đó, trong lúc tập tôi cố gắng, cố gắng,….. tôi thấy rất trân quý và là niềm vui khi mỗi chiều được tập công, mỗi tối được học pháp.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn, tôi đã quyết định tu luyện nghiêm túc, hàng ngày làm theo Pháp, học Pháp,..kiên định, đề cao, vượt qua.
Tôi đã cảm nhận được sự khác biệt giữa trước và sau khi tu luyện. trước đây tính tôi hay nóng lắm, làm gì cũng bực bội, khó chịu,.. giờ đây thì những tính đó đã không còn, tôi biết nhịn, biết nhường và tu tâm tính. Cơ thể bây giờ cảm thấy thoải mái tràng đầy sức sống dù đêm ngủ khoảng 3-4 h,..
Hôm nay tôi chia sẻ những đau thương do tâm truy cầu danh lợi, tình…mà những điều đó không thể nào ở cõi này mãi mãi được. Với thể ngộ còn hạn chế của mình, xin từ bi chỉ ra điều không phù hợp.
Bạn: Võ Thị Huyền, Sài Gòn – LH: 0987 666 918