Trên đường đón dâu, cô dâu bị rơi ra khỏi xe mà không ai hay biết, kết cục bất ngờ. (Tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ – miền công cộng)
Lúc này xe đang chạy rất nhanh, thì bánh xe bỗng đâm vào một vật cứng trên mặt được, xe xóc nảy lên, và cô dâu bất cẩn bị ngã khỏi xe. Những người phía trước hoàn toàn không hay biết, không ai phát hiện ra cô dâu bị rơi khỏi xe.
Thời nhà Thanh ở Trung Quốc, khu vực giữa Hà Bắc và Hà Nam có một thị trấn nhỏ tên là Thanh Phong Trấn. Thanh Phong tuy là một thị trấn nhỏ, nhưng nó lại là con đường giao thông quan trọng, thương nhân qua lại không ngớt. Trong thị trấn có một người tên là Trần Vạn Ngôn, là hộ có thu nhập bậc trung. Trần Vạn Ngôn sắp cưới vợ, vị hôn thê là cô gái nhà họ Ninh ở nông thôn. Họ quyết định ngày đón dâu là vào mùa đông. Vào tối ngày kết hôn, người nhà Trần Vạn Ngôn đốt đuốc đi rước dâu.
Tại sao lại rước dâu vào buổi tối? Vì đây là phong tục địa phương, ban ngày mọi người đều bận rộn, do đó chọn đón dâu vào buổi tối, đồng thời người nghèo cũng không muốn để người ta trông thấy xe và đội hình rước dâu thô kệch xấu xí. Người nghèo không có được xe lụa rực rỡ, chỉ ngồi trên xe trâu, dùng thảm đỏ che xung quanh, còn chú rể thì cưỡi ngựa đi trước dẫn đường.
Trần Vạn Ngôn đến nhà họ Ninh, theo lễ nghi của hôn lễ, là sẽ dùng xe để đưa cô dâu trở về. Hôm đó trời đổ tuyết lớn, trên xe còn có một phù dâu – là người từ nhà họ Trần theo đến, tuy có địa vị thấp kém nhưng không phải là người hầu.
Hôm đó, cô phù dâu này đã uống rất nhiều rượu ở nhà họ Ninh, nên đã say, nôn mửa khắp xe. Cô dâu sợ bộ quần áo cưới của mình bị vấy bẩn, nên đã dần dần lùi đến cuối xe. Ở cuối xe không có lan can gỗ chắn. Lúc này xe đang chạy rất nhanh, thì bánh xe bỗng đâm vào một vật cứng trên mặt được, xe xóc nảy lên, và cô dâu bất cẩn bị ngã khỏi xe. Những người phía trước hoàn toàn không hay biết, không ai phát hiện ra cô dâu bị rơi khỏi xe.
Lúc đó có một thương gia buôn bán vải người Hà Nam tên là Biện Phong đi đến. Anh ta cưỡi la, đội tuyết vội vã trở về nhà để ăn Tết. Giữa đường, anh gặp một cô gái khóc trên đường. Biện Phong liền đến xem, phát hiện ra một cô dâu, bèn hỏi cô đã xảy ra sự việc gì.
Sau khi biết chuyện, Biện Phong muốn đưa cô đến nhà chú rể, nhưng cổng thành đã đóng cửa rồi. Thế là anh nghĩ đưa cô gái về nhà mẹ đẻ cô, nhưng đường lại quá xa. Để cô ở lại giữ đường cũng không được, biết đưa cô ấy đi đâu bây giờ?
Lúc này, Biện Phong nghĩ, chỉ có cách dừng lại cùng với cô ấy chờ trời sáng. Nhưng anh lại nghĩ, chi bằng trước tiên hãy đưa cô ấy về nhà mình rồi tính. Thế là anh bảo cô cưỡi la, còn anh đi bộ phía sau.
Một lúc sau, tuyết rơi càng lớn, không thể nào đi bộ được. Thế là Biện Phong lên lưng la cùng cô dâu cưỡi la. Cô dâu tuy cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không có cách nào, vì đây là người ta giúp cô, nên cô không nỡ cự tuyệt.
Biện Phong rất vui mừng, đánh la đi nhanh, vượt 70 dặm đường. Về đến nhà, anh mở cửa nói: “Con đã đưa một cô dâu trở về”.
Người nhà đều cho rằng, đây là cô dâu của Biện Phong, và Biện Phong cũng coi cô là cô dâu của mình. Còn cô dâu, sau khi bị rơi khỏi xe, không ai đi tìm, không người hỏi thăm an ủi, thì trong tâm cũng đã bất mãn rồi. Giờ đây đến nơi xa lạ với những người xa lạ, thì cũng không còn cách nào nữa.
Biện Phong chưa có vợ, chỉ có một mẹ già thường xuyên bị bệnh và một em gái 10 tuổi. Ninh thị biết làm việc nhà, chăm sóc mẹ và em gái rất ân cần, hai vợ chồng yêu thương tôn trọng lẫn nhau. Một ngày nọ, Ninh thị ra vườn sau trồng đậu, cuốc lớp đất bề mặt lên thì phát hiện ra 2 chiếc vại. Cô mở ra xem, thấy bên trong chứa đầy bạc trắng, khoảng vài nghìn lượng bạc. Thế là cô cầm mấy lạng bạc trong một vại đó, và lại lấp đất lên 1 vại còn lại, rồi đi nói với Biện Phong. Từ đó gia đình nhà họ Biện trở nên giàu có.
Vài năm sau, vào mùa thu một năm nọ, lúc lúa mạch chín, Biện Phong bán vải ở nơi xa trở về. Một buổi sáng trở dậy gặt lúa mạch, Biện Phong trông thấy có một người đeo liềm bên người đang nằm trên mặt đất. Biện Phong hỏi anh ta: “Tại sao anh không đi thu hoạch lúa mạch?”
Người đó nói: “Bởi vì tôi là người nơi khác đến, họ đều không thuê tôi”.
Biện Phong lại hỏi anh ta là người nơi nào. Người đó trả lời: “Tôi là người Thanh Phong”.
Biện Phong nói: “Thanh Phong cũng không xa chỗ chúng tôi, tại sao họ lại không thuê anh? Anh có nguyện ý làm cho tôi không?”
Người đó trả lời đồng ý, và đi theo Biện Phong. Biện Phong hỏi anh ta họ gì, anh ta nói họ Trần.
Họ Trần vô cùng chăm chỉ, người khác gặt được một luống thì anh gặt được 2 luống. Biện Phong rất vui mừng, bèn dùng nhiều tiền công để thuê anh ta.
Biện Phong muốn sửa nhà, muốn tìm thợ xây. Họ Trần nói: “Không cần tìm đâu, tôi biết làm”.
Vào một buổi trưa nọ, Ninh thị đang thêu hoa trước cửa sổ, họ Trần đang lát nền dưới cầu thang. Ninh thị nghe thấy giọng nói của anh ta rất giống người Thanh Phong, bèn hỏi: “Anh là người ở đâu?”
Họ Trần nói: “Tôi là người Thanh Phong”.
Ninh thị lại hỏi: “Có một người tên là Trần Vạn Ngôn, anh có quen không?”
Họ Trần cười và nói: “Chính là tôi. Sao cô biết tên tôi?”.
Ninh thị nói: “Tôi là họ hàng nhà họ Ninh. Nghe nói anh cưới vợ rồi lại mất vợ, có thật không?”
Họ Trần than rằng: “Đúng thế, đây chính là nguyên nhân tại sao tôi lại trở thành người làm thuê như ngày hôm nay. Khi đó cưới vợ, nhưng trên đường trở về thì bị rơi mất vợ. Tôi cho rằng nhà họ Ninh đã giấu cô ấy đi, còn nhà họ Ninh phát hiện ra con gái mình biến mất, thì cho rằng tôi đã hại cô ấy.
Tôi hận nhà họ Ninh, nhà họ Ninh cũng oán hận đổ oan cho tôi. Thế là chúng tôi đều đến quan phủ kiện. Vì chuyện này cả hai nhà đã bị phiền toái, cuối cùng vẫn không thể kết thúc vụ án được, vụ án cứ thế bị treo mãi. Đến nay đã 5 năm trôi qua rồi, quan phủ cũng đã đổi 4 người rồi, mà vẫn chưa giải quyết được.
Để vụ á cứ kéo dài mãi như thế chi bằng rút lại vụ án. Thế là tôi đề nghị với nhà họ Ninh, hai bên đều từ bỏ kiện cáo, và họ cũng đã đồng ý.
Sau những năm dài kiện cáo này, gia đình tôi đã bị sa sút, nhà họ Ninh cũng trở nên nghèo khó rồi”.
Ninh thị hỏi: “Hiện giờ anh còn hận nhà họ Ninh không?”
Họ Trần nói: “Hiện nay chúng tôi biết 2 bên đều không lừa dối nhau, đương nhiên đã không còn thù hận nữa”.
Ninh thị nói: “Tôi đã lâu cũng không liên hệ với nhà họ Ninh, nhờ anh chuyển giúp một phong thư có được không?”
Họ Trần nói: “Được”.
Ninh thị lập tức viết thư, niêm phong lại, và còn gói một gói đồ, bên trong có rất nhiều đồ. Ninh thị đưa tiền lộ phí cho họ Trần, và chuẩn bị lương khô cho anh ta đem đi.
Sau khi Biện Phong trở về, Ninh thị nói: “Anh họ Trần này muốn trở về anh, em đưa cho anh ta tiền, nhưng anh ta không nhận và đi rồi”.
Trên đường đi, họ Trần đói, bẻ lương khô ra ăn, thấy bên trong có một thỏi bạc. Anh bẻ 3 cái lương khô đều như thế, nhưng anh không biết là nguyên nhân gì.
Sau khi đến nhà họ Ninh, anh giao thư và gói đồ cho họ. Ban đầu mẫu thân của Ninh thị còn nghi ngờ, mở thư và gói đồ ra, thấy ngoài bạc ra, còn có một cây trâm vàng của con gái lúc xuất giá. Mẫu thân của Ninh thị lập tức hiểu rõ sự tình, lập từ nhờ họ Trần đưa đến nhà Biện Phong.
Đến nhà Biện Phong, nhìn thấy con gái, hai mẹ con ôm nhau khóc. Mẫu thân Ninh thị muốn gọi Biện Phong ra mắng nhiếc, Biện Phong không dám ra. Còn Trần Vạn Ngôn sau khi biết hóa ra Ninh thị này chính là người vợ đã thất lạc của anh ta, thì cũng muốn tìm Biện Phong tính sổ, khí thế hùng hổ, và đã chuẩn bị đi tố cáo kiện tụng rồi.
Biện Phong cũng nơm nớp lo lắng, không có kế sách nào, không biết phải làm thế nào.
Lúc này Ninh thị mới bước ra, bảo cha mẹ cô, Biện mẫu, Biện Phong và Trần Vạn Ngôn đều cùng nhau vào nhà, rồi nói với họ rằng: “Con vốn là con gái nhà họ Ninh, hiện nay là vợ của Biện Lương. Con đã là con dâu nhà họ Biện rồi, thì không thể nào trở về làm con dâu nhà họ Trần được nữa.
Ban đầu, khi con được gả cho nhà họ Trần, tuy không phải là Trần Vạn Ngôn cố ý vứt bỏ con, nhưng trên thực tế là anh ấy đã làm rơi mất con rồi. Đây là lỗi của nhà họ Trần. Hôm con bị rơi khỏi xe đó, trời đổ tuyết lớn, nhà họ Trần cũng không quay lại tìm, nếu không có Biện Lương thì hôm đó có lẽ con đã chết trong tuyết rồi. Hiện nay con đã thuộc về nhà họ Biện, đây cũng là ý Trời để con chung sống cùng nhà họ Biện.
Giờ đây, nếu mọi người đưa chúng con ra quan phủ, quan phủ phán xử con trở về nhà họ Trần, nhưng con cũng sẽ kiên trì tiết thủ nguyên tắc con gái chỉ lấy một chồng cả cuộc đời, chồng chết cũng không tái giá. Con sẽ không theo mọi người trở về nhà họ Trần, như thế mọi người sẽ làm thế nào?
Giờ đây, có có kế hoạch thế này: Vì con mà cha mẹ mất đi gia sản, con nguyện dùng tiền bạc chuộc lại gia nghiệp cho cha mẹ. Trần Vạn Ngôn cũng vì con mà gia đình bất hạnh, đến nay vẫn chưa cưới vợ. Biện Phong có một em gái, cũng đã đến tuổi xuất gia, có thể gả cô ấy cho Trần Vạn Ngôn để bồi thường. Đồng thời con cũng nguyện bỏ ra 500 lạng bạc làm của hồi môn cho cô ấy. Như thế hai nhà thông gia, có thể tiêu trừ sự nghi hoặc và bất bình.
Tuy đây là việc an bài do người làm ra, nhưng cũng không mất đi ý nghĩa của Đạo Trời. Nếu không, đến quan phủ kiện cáo, cuối cùng chỉ khiến cả 3 gia đình đều gặp tai họa, Xin 3 cụ làm chứng”.
Nhà họ Biện lo lắng sẽ bị kiện cáo, nhà họ Ninh thấy có được tiền bạc, còn Trần Vạn Ngôn thì vui mừng vì có được vợ. Thế là cuối cùng mọi người đều đồng ý với phương án này. Thế là Biện Phong hành lễ với Trần Vạn Ngôn, Trần Vạn Ngôn đáp lễ. Ninh thị lấy vại bạc còn lại mà cô cất giấu ra, lấy ra một nửa chia cho nhà họ Ninh và nhà họ Trần.
Sau này, vào ngày em gái của Biện Phong được gả cho nhà họ Trần, anh trai cũng đi theo tháp tùng em gái. Ninh thị nói với Biện Phong rằng: “Trên đường đưa tiểu muội đến nhà họ Trần, hãy cẩn thận chớ để cô dâu rơi khỏi xe, kẻo người khác nhặt được đó”.
Nguồn: Tiểu Đậu Bằng.
Thái Nguyên – Epoch Times
Trung Hòa biên dịch
NTD Việt Nam