Tôi choáng váng nhìn Tiểu Vương, nhưng cậu ta vẫn điềm nhiên không lý gì đến tôi. Tôi ngần này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ thấy nhục nhã như thế này…
– Chớ cử động, cởi tất ra đã, buộc ống quần rồi đứng dậy!
Tiểu Vương nói với giọng the thé, thì ra cậu ta vừa nói vừa bịt mũi bằng giấy vệ sinh. Tôi nghĩ: Thật là kinh nghiệm, xem ra họ đã quen cách này để chỉnh đốn người khác.
Tiểu Vương bật quạt, mở cửa sổ và cửa chính rồi ném cho tôi một cái giẻ lau bẩn thỉu. Tôi vội vàng lau ghế, vớ lấy thứ rác rưởi và giạng chân khệnh khạng bước ra khỏi cửa.
Cảm ơn đôi tất đã cắt bỏ giúp tôi cái “của quý” này trên bắp chân. Tôi chui vào buồng vệ sinh, Tiểu Vương mở cửa hé một nửa để tiện bề giám sát từ bên ngoài. Tôi cởi quần, ngồi xổm lau sạch sẽ, vội vội vàng vàng đến mức hai chân cũng chẳng màng ngó tới.
– Tiểu Vương, cái này… rửa ở đâu?
– Rửa ngay tại chỗ thôi.
Tôi choáng váng nhìn cậu ta, nhưng cậu ta vẫn điềm nhiên không lý gì đến tôi. Đây là nhà lao của Trung Quốc sao?
Phải cắn răng, phải nhẫn! Tôi ngần này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ thấy nhục nhã như thế. Họ Lưu kia, hãy xem ta ra ngoài rồi thì sẽ xử lý ngươi thế nào!
Hố xí giật nước nhưng dây kéo lại quá ngắn, làm sao xả được? Tôi cởi thắt lưng, nối thắt lưng vào dây kéo rồi quỳ xuống bên cạnh hố tiêu, cổ kẹp lấy dây lưng và bắt đầu lau chùi dưới dòng nước nhỏ. Một lát sau cổ đau rát đến mức không chịu thêm được nữa, xương cổ như mọc gai vậy. Tôi hoạt động, hoạt động, không kẹp bằng cổ nữa mà dùng răng giữ dây lưng. Cách này cũng có đôi chút tác dụng, nhưng lại khiến tôi trông như cẩu cẩu vậy!
Tôi vừa lau chùi vừa nghĩ biện pháp đối phó: Tính ra, hơn hai năm qua việc kinh doanh của chúng tôi phải dựa hoàn toàn vào cách “vượt quan”, vì hàng hóa xách tay có hạn nên cung mãi vẫn không đáp ứng đủ cầu. Theo họ Lưu nói thì số tiền trốn thuế đã vượt quá một triệu, nếu không phải là họ lừa tôi, tôi sẽ nhận một triệu ấy. Cố hết sức không nhận nhiều, vì đây là việc công ty chứ không phải hành vi của cá nhân tôi, dàn xếp tốt chuyện riêng là hơn hết. Trước tiên cần phải hòa hoãn quan hệ, chớ có đối đầu với anh ta, họ phạt bao nhiêu thì hãy cứ nhận. Tranh thủ buổi tối về sơm sớm một chút, sáng mai đến Hiệp hội Cấy ghép xem liệu có ai gặp vấn đề gì không, sau đó mời hai nhân viên thẩm vấn này một bữa ra trò để cải thiện mối quan hệ. Lần này phải chịu tổn thất lớn, nhưng nếu khai thông được con đường thì sau này mọi việc sẽ thuận lợi hơn…
Chủ ý đã định, tôi bèn tăng tốc giặt rửa. Tôi ném bít tất và nội y vào sọt rác, xỏ vào chân cái quần vẫn còn ướt. Bỗng nhiên cơn đau bụng ập đến, tôi quay ra hỏi xin giấy vệ sinh thì phát hiện người giám sát đã đổi thành Tiểu Tạ tự khi nào. Tiểu Tạ nói không được dùng giấy vì sẽ tắc và bảo tôi phải lấy nước mà rửa.
Thì ra Tiểu Tạ cũng là tay lão luyện! Bẩn như thế này, phải nhẫn chịu thôi! Không nhẫn cũng không được. Kéo dây xong thì rửa ngay tại chỗ.
Tôi mặc quần ướt và bị áp giải trở lại phòng thẩm vấn. Trời nóng như đổ lửa thế này, tuy mặc đồ ướt thấy cũng mát mẻ, nhưng hai đầu gối vốn bị viêm khớp này của tôi lại không chịu nổi, những ngày âm u mưa gió nó vẫn thường đau nhức nhối.
Trong phòng không có ai, mùi xú uế lúc trước cũng đã tan đi rồi. Tiểu Tạ đóng cửa sổ, bật quạt, mở điều hòa, còn tôi trong cái quần ướt lại lạnh đến phát run. Tiểu Tạ vừa pha mì tôm vừa nói:
– Họ đi ăn cơm rồi, không phải là tôi không cho anh ăn, mà là tôi không biết họ có cho anh ăn hay không.
Lại còn có chiêu bỏ đói nữa sao? Tôi nói:
– Tiểu Tạ, cậu xem hôm nay lúc nào thì xong việc? Bao giờ tôi mới có thể về nhà?
– Về á?
– Đại Lưu nói là xác thực rõ ràng rồi thì sẽ cho tôi về.
– Đã thế này rồi còn có thể cho anh về sao?
Thực là người ngoài mới thấy được rõ ràng, một lời của Tiểu Tạ đã chỉ rõ cho tôi, trong tâm tôi tự nhiên trào dâng niềm cảm kích. Tôi thăm dò:
– Hôm nay Đại Lưu có chuyện gì mà tâm trạng lại không tốt như thế?
– Anh ấy vốn như vậy đó.
– Nhưng anh ta nói là hai ngày nay ‘xúi quẩy’ mà!
Tôi đoán họ Lưu có thể đã thua bạc nên muốn dò thử ý tứ của Tiểu Tạ. Cậu ta đáp:
– Còn phải hỏi sao! Mấy hôm trước anh ấy đã thua đến ba cọc, năm cọc, tôi cũng xui xẻo thua mất hai cọc. Anh chớ nên chọc vào anh ấy làm gì… Ôi mẹ ơi, sao tôi lại nói với anh chuyện này? Anh hỏi làm gì chứ?
Quả nhiên tôi đã đoán trúng! Ba cọc, năm cọc này có thể là ba mươi, năm mươi ngàn! Xem ra Tiểu Tạ “trong lời có ý”, tôi bèn thuận miệng nói:
– À, tôi chỉ hỏi một chút thôi chứ không có gì, mấy cọc này tôi trả thay cho các cậu là xong chứ gì.
– Ai da, anh thật là quân tử trượng nghĩa! Tiếc là tôi lại không quản vụ án này của anh.
– Cậu yên tâm, lần này cậu giúp tôi, tôi ra ngoài rồi nhất định sẽ không quên cậu.
Tiểu Tạ sáng mắt lên:
– Trên đời lại có người trượng nghĩa vậy sao?
– Chúng ta làm bạn chẳng lẽ lại không được?
Tiểu Tạ trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hét lớn:
– Mày đừng như thế, thành thực chút đi nào!
Tôi như rơi thẳng xuống vực sâu. Cậu ta vẫn đang la lối:
– Lại còn muốn kéo nữa à? Chết tiệt!
Tôi ngẩng đầu lên vừa định giải thích thì thấy cậu ta đang nháy mắt với tôi. Tôi lập tức hiểu ra cơ sự, cậu ta bèn đưa tôi trở lại buồng vệ sinh và nói nhỏ:
– Trong này không có camera giám sát. Tôi có thể giúp anh, nhưng gia đình anh cũng cần phải phối hợp.
– Không vấn đề, tôi sẽ nghe theo cậu.
– Ông chủ Dương của các anh đã vào rồi, hôm nay khẳng định anh sẽ không được về. Hãy cho tôi số điện thoại người thân thích của anh, cần phải là người đáng tin cậy và có thể dựa dẫm được, tôi sẽ bảo anh ta cần làm gì làm gì.
Hả? Dương Nghĩa đã vào rồi sao? Tôi choáng váng.
Tiểu Tạ rút ra một cuốn sổ nhỏ để tôi viết địa chỉ và số điện thoại vào đó, rồi cậu ta giữ lại cuốn sổ và nói:
– Sẽ rất khó gặp lại anh, tôi sẽ cố tìm cho anh một luật sư tốt.
– Tốt rồi, tốt rồi – Tôi cảm kích đến nỗi suýt chút nữa rơi nước mắt.
– Nếu anh muốn được ra ngoài thì chỉ có cách là đổ hết tội cho ông chủ Dương, hiểu chứ?
– Tôi là người Mỹ, họ có thể xử tôi sao?
– Người Mỹ?
– Đúng vậy, tôi mới nhập quốc tịch Mỹ.
– Vậy thì dễ xử lý rồi.
Có tiếng bước chân vang lên, Tiểu Tạ vội vàng lùi lại và hét:
– Nhanh lên, đồ khốn khiếp!
Tôi lại nghe thấy tiếng cậu ta nói hướng ra ngoài:
– Thằng nhãi này, lại kéo dây lần nữa.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng của họ Lưu. Tôi đoán là hai người thẩm vấn đã vào phòng nhưng không thấy ai, bèn ra nhà vệ sinh hỏi Tiểu Tạ. Cậu ta vẫy tay:
– Mau đi thôi, đồ chết tiệt.
(Còn tiếp)
Theo Diệp Quang – Epoch Times
(Đăng lại từ Broad Press Inc)
Minh Tâm biên dịch
Xem lại:
NTD Việt Nam