Vào mùa xuân năm 2003, tôi bị chuyển đến khu khám bệnh gần lối vào bệnh viện. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ muốn tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho những người có duyên để cứu độ họ. Vào ngày làm việc đầu tiên, tôi tiếp nhận một bệnh nhân bị nhược cơ. Cô là bệnh nhân kinh niên, và bệnh của cô ấy không thể chữa được – cô chỉ có thể duy trì bằng trị liệu hooc-môn. Khi cơ tim của cô kiệt sức, đó sẽ là thời điểm kết thúc cuộc sống của cô. Để có thể di chuyển vị trí, những người khác cần phải bế cô, vì cô không thể nhấc chân của mình.
Khi tôi tiêm thuốc, cô lấy hết sức để mở mắt và nói, “Bác sĩ, là chị à? Chỉ có chị mới có thể chữa cho tôi.” Tôi giật mình: đây là bệnh mà không ai có thể chữa. Tại sao cô ấy nói mình có thể chữa được chứ? Sau giờ làm việc, tôi vẫn thắc mắc câu hỏi ấy trong tâm: hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tại sao cô ấy nói những lời đó với tôi? Đột nhiên, tôi ngộ ra. Chẳng phải trường hợp này sao? Tôi có thể nói với cô về Pháp Luân Công, chỉ có Đại Pháp có thể cứu cô! Cô là người có cơ duyên!
Ngày hôm sau khi cô đến để tiêm thuốc, tôi nói: “Không có phương pháp điều trị bằng thuốc nào cho trường hợp bệnh của cô. Tuy nhiên, Pháp Luân Công có thể chữa bệnh của cô. Đại Pháp là tuyệt vời. Có nhiều người mắc nhiều chứng bệnh nan y đã được chữa lành hoàn toàn sau khi họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Đừng nghe hay tin những lời lừa dối để bức hại Pháp Luân Công. Tôi hy vọng cô có thể thử luyện nó.”
Cô ấy nói: “Tôi có một người họ hàng ở Đông Bắc Trung Quốc cũng tu luyện Pháp Luân Công. Ông ấy gọi tôi và cũng bảo tôi tu luyện. Nếu đã như vậy, tôi thực sự phải thử xem.” Sau đó, tôi không còn thấy cô ấy một khoảng thời gian.
Một ngày, một người phụ nữ khỏe mạnh đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Với con mắt mở rộng, cô ấy nhìn tôi với một nụ cười. Ngạc nhiên và vui mừng, tôi hỏi cô: “Cô đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công?” Cô gật đầu: “Tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh. Đó là một điều đáng kinh ngạc!”
Sau đó tôi kể với đồng nghiệp và trưởng khoa bệnh viện về điều kỳ diệu này. Do chịu ảnh hưởng chiến dịch tuyên truyền từ ĐCSTQ, họ không hoàn toàn tin điều đó. Trưởng khoa thậm chí còn đến hỏi chính cô ấy. Cô nói: “Vâng! Tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh. Bây giờ tôi có thể đi lên cầu thang thậm chí với một bao bột mì trên tay.” Trưởng khoa bắt đầu thay đổi cái nhìn của ông ấy với Đại Pháp nhưng vẫn không hoàn toàn tin, nghĩ rằng có lẽ chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên!
Một bệnh nhân khác mắc bệnh hen suyễn dị ứng điều trị tại khoa chúng tôi. Bất cứ khi nào xuất hiện, cậu ấy lại kêu lên: “Bác sĩ, tiêm cho tôi một ít ‘đề-xa’ (Dexamethasone, một loại thuốc chống dị ứng) nhanh lên!” Cậu ấy thực sự nghiện với thuốc mà cậu đang dùng. Mặc dù cậu ấy là một bệnh nhân kinh niên, cậu ấy mới chỉ 24 hay 25 tuổi và mới tìm được một công việc sau khi tốt nghiệp đại học. Chứng dị ứng của cậu cũng được xếp vào loại không thể chữa khỏi.
Một buổi chiều, cậu đến khám bệnh vào đúng ca làm việc của tôi. Cậu thở rất khó khăn, khuôn mặt đã bắt đầu xanh xao. Tôi vội vàng tiêm cho cậu ấy loại thuốc như thường lệ. Nhìn khuôn mặt gầy và trắng, cánh tay nhỏ, tôi cảm thấy thương hại cho cậu từ trong tâm. Tôi tự nhủ, “Cậu ấy vẫn còn trẻ. Cậu ấy sẽ sống phần đời còn lại như thế nào? Tôi nghĩ chỉ có Đại Pháp có thể cứu cậu!” Sau đó, tôi nói với cậu ấy: “Cậu nên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sớm nhất có thể! Đại Pháp là tuyệt vời. Đừng nghe hay tin vào những lời lừa dối của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Chừng nào cậu chân thành tin Đại Pháp là tốt, sẽ có điều kỳ diệu.” Sau khi nghe tôi nói, cậu ấy nghĩ về nó một lúc và nói: “Bác sĩ là người thứ sáu nói với tôi tu luyện Pháp Luân Công. Quả thực là tôi nên bắt đầu tu luyện.”
Đó là bệnh nhân thứ hai mươi đã thực sự bắt đầu tu luyện Đại Pháp và trở thành bạn đồng tu của tôi. Bệnh của cậu cũng đã khỏi một cách kỳ diệu. Tôi lại bảo đồng nghiệp về phép mầu này. Trường khoa từ chối tin và nói: “Cậu ấy bị dị ứng đối với miền biển. Cậu ấy bây giờ đang làm kinh doanh ở một vùng nội địa nơi khô ráo, vì vậy tất nhiên là cậu ấy ổn.” Nhìn thấy trưởng khoa vẫn không tin, tôi nói với chị: “Chuyến kinh doanh của cậu ấy chỉ là tạm thời. Sau tất cả, đây là nơi cậu ấy sống, vì vậy chị có nhiều thời gian để quan sát cậu ta mà!”
Trong những ngày tới, chúng tôi chứng kiến phép mầu xảy ra trên cậu ấy: cậu không còn đến để tiêm thuốc; cơ thể ốm yếu đã khỏe mạnh hơn, và cậu ấy thậm chí đã kết hôn và có một con gái. Tôi nghe trưởng khoa kín đáo nói với những bác sĩ khác: “Pháp Luân Công thực sự là tuyệt vời.” Hai bệnh nhân kinh niên, khó tính đã được chữa khỏi. Thỉnh thoảng, cô còn đùa: “Nếu tình trạng thế này tiếp diễn, chúng ta sẽ mất việc mất ấy chứ.” Quan điểm của trưởng khoa đã dần thay đổi. Cô không còn che giấu việc nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công. Thỉnh thoảng, cô cũng nhắc nhở tôi: “Một số người đang báo cáo chị với tôi. Chị hãy cẩn thận!”
Sau khi một bệnh nhân ung thư khác được chữa khỏi nhờ tu luyện Đại Pháp, trưởng khoa thực sự tin rằng Đại Pháp là tốt. Chuyện xảy ra như thế này: một ngày, tôi tiêm một mũi thuốc cho một bệnh nhân mới, chỉ còn da bọc xương. Các tĩnh mạch phía sau của bàn tay và cẳng tay đen, mỏng, và cứng. Tôi đã bị sốc. Trong khi tiêm thuốc, tôi bảo anh ấy: “Chuyện gì đã xảy ra với tĩnh mạch của anh? Làm sao mà nó trở thành thế này?” Anh nói: “Đó là hóa liệu. Tôi bị ung thư dạ dày. Sau khi dạ dày tôi bị cắt bỏ phần lớn trong cuộc phẫu thuật, tôi có một lần điều trị hóa liệu.”
Chứng kiến tình cảnh này, tôi rất buồn và tự nghĩ: “Cuộc sống sẽ kết thúc như thế này sao?” Nếu tôi không nói với anh ấy sự thật về Đại Pháp, đó có phải là không cứu khi thấy người ta gặp nguy hiểm? Vì vậy, tôi bảo anh ấy: “Anh hãy toàn tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân Thiện Nhẫn hảo’. Điều đó chắc chắn sẽ giúp anh. Pháp Luân Công thực sự tuyệt vời. Hãy tin rằng Đại Pháp là tốt!” Anh ấy nói: “Được”.
Ngày hôm sau, anh đến tiêm một mũi thuốc khác và nói với tôi: “Tôi đã niệm những từ mà chị nói khi tôi quay trở về nhà, và tôi cảm thấy khá tốt.” Tôi nói một cách vui vẻ: “Vậy thì anh nên bắt đầu tu luyện sớm nhất có thể!” Sau đó, người có duyên phận này đã thực sự bắt đầu tập Pháp Luân Công sau khi về nhà. Anh đã hoàn toàn bình phục và vẫn khỏe mạnh tới bây giờ. Trưởng khoa đã chứng kiến một phép mầu nữa của Đại Pháp.
Đích thân chứng kiến một trường hợp khác, các đồng nghiệp và trưởng khoa không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào năng lượng siêu thường và sự huyền diệu của Đại Pháp. Từ đó, bất cứ khi nào trưởng khoa gặp những bệnh nhân mắc bệnh nan y, bà sẽ bảo họ ngay lập tức rằng: “Hãy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sớm nhất có thể!”
Tại nơi [tôi] làm việc, hết người này đến người khác biết sự thật về Pháp Luân Công và được cứu độ. Vì vậy, trong suốt những ngày khi tôi bị bức hại do lời buộc tội sai trái của một người xấu, trưởng khoa sẽ chủ động giải quyết và bảo vệ sách Đại Pháp. Bà cũng an ủi chồng tôi và chăm sóc con tôi. Bà thậm chí đến thăm tôi trong nhà tù. Tôi rất vui vì chúng sinh được cứu độ.
Tôi viết ra những điều kỳ diệu đã xảy ra quanh tôi để chứng minh rằng Đại Pháp là siêu thường, huyền diệu, khoa học và đúng đắn. Tôi hy vọng mọi người không nghe hay tin vào những lời lừa dối mà ĐCSTQ dùng để lăng mạ Pháp Luân Công. Hãy thức tỉnh trước thực tế! Đừng đánh mất cơ hội mà bạn đã chờ đợi hàng vạn năm!
Bài viết của Lý Linh (biệt danh), một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
theo vn.minghui.org
Clip hay: