Cách đây rất lâu, có một quốc vương vốn là một con cóc thành tinh, ngoại hình vô cùng xấu xí. Ban ngày nó khoác lên lớp da bên ngoài của con người, biến hóa thành hình dáng giống như con người vậy. Nhưng vẫn là cặp mắt lồi, môi vành miệng rộng, bụng bự căng tròn. Nó đã làm rất nhiều chuyện xấu, muôn dân trăm họ chỉ dám căm tức trong lòng chứ không dám nói ra, vậy nên mọi người đã lén lút đặt biệt danh cho nó là: vua cóc ghẻ.
Một ngày kia, có một tiên nữ vô cùng xinh đẹp từ trên trời giáng hạ xuống, ánh mắt của cô giống như các vì sao, y phục của cô giống như những áng mây lành rực rỡ, mái tóc đen dài xõa xuống đến tận đầu gối, trên đầu đội vòng hoa bảy màu. Vị tiên nữ này cất lên những bài ca hay nhất thế gian. Cô đi qua sa mạc, sa mạc liền biến thành ốc đảo; cô băng qua những đồi núi hoang vu, những đồi núi hoang vu đó lập tức biến thành những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ. Cô đi đến nơi nào thì nơi đó sẽ không còn ưu sầu, không còn thù hận. Những ai chỉ cần gặp được cô, đều có thể trở nên khỏe mạnh và hạnh phúc. Mọi người yêu mến cô vô cùng.
Việc này đã nhanh chóng lan truyền đến tai của vua cóc ghẻ, nó vừa căm tức vừa đố kỵ, cái bụng bự trắng bệch tức đến nỗi gióng lên từng hồi từng hồi. Nó điên cuồng la hét: “Cái gì chứ! Mọi người đều ca ngợi nó sao? Đều yêu mến nó sao? Hừ! Một nhãi ranh nhỏ bé, nó lại mê hoặc biết bao nhiêu thần dân của ta như vậy sao! Uy vọng của nó lại dám vượt qua cả một quốc vương đường đường như ta hay sao!” Lòng đố kỵ khiến cho tên quốc vương xấu xa độc ác này phát cuồng, tròng mắt của nó trợn tròn và dựng ngược, cái bụng bự tức đến muốn nổ tung cả lên.
Vua cóc ghẻ quyết định sẽ giết chết vị tiên nữ này, nhưng luôn luôn muốn tìm một lý do thỏa đáng. Thế là vua cóc ghẻ vắt óc tìm kế, tiến hành phỉ báng vu khống đối với vị tiên nữ này, rồi nói với mọi người rằng: “Vẻ đẹp của tiên nữ là do ma quỷ biến thành, sẽ mang đến tai họa cho mọi người.” Đồng thời còn ra lệnh cho đám nhạc công của nó khua chiêng đánh trống thổi kèn suốt cả ngày, mọi người bèn tin theo những lời dối trá rợp trời dậy đất ấy.
Vị tiên nữ lo lắng những lời dối trá ác độc sẽ hủy diệt nhân loại. Cô biết rằng: chỉ có hạt giống sự thật mới có thể đánh thức tâm hồn mê mờ của mọi người, mới có thể cứu vãn sinh mệnh của mọi người. Bất chấp sự đuổi bắt của đám yêu binh, tiên nữ vẫn mang “hạt giống sự thật” đi truyền rộng. Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người không dám tin tưởng cô, dần dần mọi người phát hiện ra vị tiên nữ này chẳng những trông rất xinh đẹp, mà còn rất chân thành, thiện lương. Mọi người đều biết mình đã bị lừa.
Có một ngày, tiên nữ đã đi rất nhiều nơi, vừa mệt vừa đói. Cô đến nhà của một người nghèo khổ, nhà này chỉ có một bà cụ hai mắt đã bị mù và một đứa cháu nhỏ. Họ đã dâng lên tô cháo duy nhất cho tiên nữ. Vị tiên nữ ăn xong mỉm cười cảm tạ họ, còn gửi lời chúc phúc cho họ. Đôi mắt của bà cụ đột nhiên sáng trở lại, bà phát hiện rằng cái tô đã biến thành vàng.
Tiên nữ lại đi đến một làng quê, đám yêu binh đuổi theo sau rất gấp. Một người nông dân mời cô đến nhà của mình để ẩn núp, người nông dân vừa ra khỏi cửa, đám truy binh đã đến trước cửa rồi.
“Ngươi có nhìn thấy một yêu nữ đi ngang qua đây không?” Truy binh hỏi.
“Ồ, có phải người mà các ông nói là một cô gái vô cùng xinh đẹp không? Tôi có thấy, cô ấy hình như đi về hướng đông. Bên đó có con đường, bây giờ chắc đã ra khỏi thôn rồi.”
Tiếng vó ngựa xa dần, người nông dân đi vào trong nhà, cung kính nói với vị tiên nữ rằng: “Xin cô hãy ở lại một khoảng thời gian, trong thôn vẫn còn rất nhiều người chưa có được ‘hạt giống sự thật’.” Tiên nữ đã đồng ý, người nông dân lên núi đốn củi, trên đường đi đột nhiên một ngọn núi bị sạt lở, rất nhiều người bị đè chết, chỉ có người nông dân là bình an vô sự.
Người nông dân vừa bước vào cửa nhà, đứa con nhỏ vui mừng chạy đến nói: “Cha ơi! Hãy mau đến xem này!” Đi theo đứa con, người nông dân phát hiện người vợ nằm bệnh liệt giường suốt mấy năm nay, giờ đã sắc mặt hồng hào mà đứng lên trở lại.
Người nông dân có phần không dám tin vào mắt mình nữa: “hạt giống sự thật” lại thần kỳ đến như vậy sao!
Người vợ nói: “Bây giờ em đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, hôm nay em sẽ chuẩn bị cơm trưa cho mọi người.” Vợ của người nông dân mở nắp nồi ra, cả nhà kinh ngạc phát hiện trong nồi toàn là những hạt cơm gạo trắng như tuyết nóng hổi dậy mùi thơm phức.
Hàng xóm A Điêu của người nông dân ấy là một kẻ lưu manh chơi bời lêu lổng, một ngày nọ y thua bạc trở về nhà, nghe nói rằng ai tố cáo tiên nữ có thể được thưởng rất nhiều tiền, thế là y liền chỉ điểm cho vua cóc ghẻ.
Vua cóc ghẻ vô cùng mừng rỡ, đã thưởng cho A Điêu rất nhiều vàng, và còn muốn giữ y ở lại làm quan lớn. Quốc vương sai hai thị vệ bên cạnh mình là A Miêu và A Cẩu đi bắt người tiên nữ xinh đẹp kia. Nhưng sự việc này vừa khéo lại bị người hầu rót trà tên A Quải (quải tức là què) nghe thấy. A Quải từ sớm đã nghe nói đến dung mạo xinh đẹp, tấm lòng thiện lương, còn cứu giúp rất nhiều người tốt của tiên nữ, cậu quyết định lập tức đi báo tin cho cô.
Trên đường đi, A Quải ngạc nhiên phát hiện rằng đôi chân của mình không còn bị què, hơn nữa còn có thể đi nhanh như bay. Khi A Miêu, A Cẩu đuổi đến nơi, tiên nữ đã an toàn rời khỏi từ lâu rồi, hai tên thị vệ trên đường trở về hoàng cung đã bị một chiếc xe ngựa chạy như bay đụng phải, chết rất thê thảm.
Vua cóc ghẻ vừa nghe xong liền nhảy dựng lên lồng lộn, rút thanh kiếm đeo trên lưng ra, trách mắng A Điêu vì tiền thưởng mà đưa tin vịt, A Điêu sợ đến ướt cả quần, quỳ mọp xuống đất: “Xin hãy tha cho tiểu nhân, xin hãy tha cho tiểu nhân!” A Điêu bị đâm chết, vàng từ trong ngực lăn ra, rơi vãi khắp sàn.
Vị tiên nữ nói với mọi người một bí mật to lớn: vì vua cóc ghẻ đã phạm nhiều tội ác, lại có rất nhiều người đã đồng lõa mà hùa theo nó, vậy nên Thiên Thượng sẽ trừng phạt loài người. Khi cái cây khô trăm năm ở trước cung điện kia nở hoa, những người mà không có được “hạt giống sự thật” sẽ bị tai họa giáng xuống đầu.
Sau khi vua cóc ghẻ nghe được lời đồn này liền cười ầm lên. Nó nghĩ: “Chỉ cần khi cây khô nở hoa mà kiếp nạn vẫn không đến, mọi người tự nhiên sẽ không tin vào lời của tiên nữ nữa.” Nó liền sai người đi loan tin khắp nơi: ba ngày sau cây khô sẽ nở hoa, gọi mọi người đến xem.
Hôm đó, vua cóc ghẻ dẫn theo người đến trước cung điện từ sớm. Nó đem những bông hoa giả đã làm sẵn gắn lên trên cành cây, khi gắn đến bông hoa thứ chín, vua cóc ghẻ đột nhiên hiện nguyên hình, biến thành một con cóc ghẻ ba chân. Lúc này mọi người từ bốn phương kéo đến, mọi người vừa nhìn thấy đã biết rõ chân tướng của tên quốc vương, bèn hô lên: “Giết nó đi! Giết nó đi!”
Con cóc ghẻ nhảy vào trong nước hòng bỏ trốn, trên trời bắn ra vô số mũi tên màu vàng, thi thể của nó ngã xuống nằm ngửa bụng, nổi lên trên mặt nước.
Lúc đó, đại hồng thủy từ trên trời giáng xuống! Mọi người vừa kêu khóc, vừa chen lấn nhau bỏ chạy để bảo toàn tính mệnh.
Vị tiên nữ xinh đẹp đứng trên mây ngũ sắc, vòng hoa trí huệ trên đầu lấp lánh ánh quang, cô khẽ động cánh tay áo mấy cái, trong nước xuất hiện những bông sen cực lớn. Những người đã có được “hạt giống sự thật” đều đứng ở chính giữa. Hoa sen càng dâng càng cao, những người không chịu tiếp nhận “hạt giống sự thật” không ngừng chìm xuống dưới, chìm xuống dưới, rơi vào trong hồng thủy sóng gió cuồn cuộn.
Đại hồng thủy rút đi, những người lương thiện được giữ lại, bắt đầu khai hoang trồng trọt, dựng nhà bắc cầu, kiến tạo cuộc sống mới trên vùng đất đã được hồng thủy tẩy sạch.