“Giờ cháu không còn như thế nữa, cháu biết nghĩ đến người khác và không đánh bạn, không yêu cầu các bạn làm theo ý mình, cháu cũng hạn chế được rất nhiều việc xem các phim chửi bậy và bản thân cháu cũng không nói bậy nữa. Cháu thường xuyên nói với các bạn là không nên như trước đây nữa, cố gắng nghe lời ông bà, cha mẹ và thầy cô…”
Đây là lời kể của một cậu học sinh ở Hà Nội, mới 10 tuổi nhưng đã nổi tiếng vì thành tích bất hảo, trở thành ‘siêu trùm’, ‘siêu trộm’ dù em được sinh ra trong một gia đình có truyền thống giáo dục. Gia đình và thầy cô bất lực nhìn em càng ngày càng hư hỏng, không có giải pháp nào hữu hiệu. Nhưng cuối cùng, không ai khác, chính em đã tìm ra con đường tự cứu mình, trở thành con ngoan trò giỏi trước sự ngỡ ngàng và hạnh phúc khôn tả của người mẹ bao nhiêu năm đau lòng tuyệt vọng.
Đại Kỷ Nguyên ghi lại nguyên văn cuộc trò chuyện của Hoàng Long và mẹ em, thầy giáo, hàng xóm, những người hiểu rõ hơn ai hết những thay đổi kỳ diệu trong cuộc đời đầy sóng gió của cậu bé 10 tuổi.
Hy vọng câu chuyện xúc động của em và mẹ là sự chia sẻ và đồng cảm với nhiều bậc phụ huynh khác, và rằng đừng bao giờ mất niềm tin, ngay cả khi tất cả tưởng như đã không còn hi vọng, thì ánh sáng vẫn ở cuối đường hầm, khi chúng ta hiểu được cội nguồn của khổ đau, cũng chính là lúc ta có thể bước ra khỏi nó.
Hoàng Long: “Cháu từng là đứa nghịch nhất lớp, nổi đình đám ở trường về những trò quậy phá”
Trước đây cháu là một trong những đứa nghịch nhất lớp, dù mới 10 tuổi nhưng đã nổi đình đám ở trường về những trò quậy phá, đánh nhau với bạn. Khi muốn có được đồ chơi của bạn, cháu giật của bạn, khi bạn đòi thì còn đấm bạn chảy máu mũi. Cháu hay chửi bậy nữa, cháu hay xem những phim bậy bạ rồi làm theo.
Có lần cháu xem trên mạng thấy có một bạn 10 tuổi như cháu hút thuốc lào, cháu đã lưu lại trong máy và rất ngưỡng mộ bạn ấy. Đến buổi chiều, cháu ra khách sạn Mùa Xuân gần nhà và xin một chú cho thử hút thuốc. Chú ấy bảo cháu về xin phép mẹ đi đã nhưng cháu nghĩ không cần phải xin phép, vì có xin thì mẹ cũng không đồng ý.
Sau đó chú ấy đưa cho cháu thử thuốc lá. Cháu đã hít một hơi rất mạnh và sau đó thì ngất lăn quay ra ngay tại chân chú ấy. Chú ấy đã phải dùng nước hắt vào mặt cháu, cháu tỉnh dậy xong rồi không nhớ được đường đi về nhà mình như thế nào nữa.
Có lần, thấy bạn đánh rơi tiền đóng học, cháu nhặt được nhưng lại không trả bạn. Cháu lấy tiền đó rủ các bạn trong ‘tổ chức’ bí mật của mình đi mua đồ chơi, mua cho mỗi bạn một món quà và mua riêng cho mình 1 bộ lego. Phần tiền còn lại, cháu mang đi chôn dưới đất. Hiện trường học đó đang phá đi làm lại nên cháu cũng không biết (số tiền kia) ở chỗ nào nữa. Ở nhà, cháu hay cằn nhằn khi mẹ nhờ giúp đỡ, trông em…
Chị Huyền: Cảm nhận sự thất bại về một cuộc sống không lối thoát của người mẹ
Kể từ khi sinh ra con, mình biết nó rất thông minh, về sau thấy con hơi cá tính một chút nhưng dần dần thì càng bộc lộ mạnh mẽ hơn. Làm mẹ nên biết cá tính của con, mình cảm thấy không ổn khi con có biểu hiện của những đứa trẻ tăng động giảm chú ý.
Mình là một người cẩn thận và rất chăm con, làm gì cũng rất tâm huyết. Khi thấy dấu hiệu không ổn của con, mình cũng đã chia sẻ với chồng nhưng anh ấy lại cho rằng con trai thì nghịch là chấp nhận được, là lẽ thường tình.
Nhưng mình thì lại trăn trở và thấy nó không bình thường so với những đứa trẻ khác. Mình để ý con, cứ mỗi khi đi chơi là bạn ấy xông vào nhà người ta, chả có phép tắc gì cả, cứ thích cái gì là sờ mó, mở ra xem tự do. Trong khi đó, mình đã dạy con rất kỹ nhưng mà bạn ấy vẫn không nghe lời, mình thầm nghĩ chắc là con có vấn đề về tâm lý.
Sau một thời gian, khi con 5 tuổi mình cho cháu đi kiểm tra ở trung tâm Tuna, chuyên kiểm tra các bạn nhỏ về độ quấy nhiễu của tăng động giảm chú ý. Kết quả là con có độ rối nhiễu nhưng ở thể nhẹ.
Mình cũng loay hoay đi tìm các phương pháp để hỗ trợ và giúp con điều chỉnh các hành vi nhưng đều không ăn thua. Mình cũng đã chia sẻ tìm lời khuyên ở bạn bè, người thân nhưng đều không có giải pháp nào tốt hơn cho con.
Đến khi con vào lớp 1, biết con trong tình trạng như thế, gia đình cũng có điều kiện, nên mình bèn đi chọn trường học tốt cho con. Cuối cùng quyết định cho con vào học tại một trường Quốc tế VIP. Theo như mình hiểu thì nhà trường có thể hỗ trợ những học sinh hơi bất bình thường một chút về tâm lý như trường hợp con mình.
Chồng mình lúc mới đầu thì nghĩ con trai nghịch là có thể chấp nhận được, nhưng về sau cháu nhiều lần nghịch đến mức hay làm hỏng đồ của bố. Những lần đó anh ấy không kiềm chế được và đã đánh con. Mà càng đánh thì con lại quay ra đối phó bằng cách nói dối. Khi đó thì anh ấy mới công nhận rằng, đúng là con có vấn đề thật.
Thời gian đó, mình cảm thấy bản thân thật khổ, con mình cũng khổ, loay hoay tìm các phương pháp cũng không ăn thua, bắt đầu cảm thấy cuộc đời thật bi đát. Khi mình nhận được chia sẻ từ giáo viên về cách dạy con thì mình thấy mình cũng đang làm đúng rồi. Tuy nhiên, việc đó làm một mình cũng không thể hiệu quả vì lúc nào trong nhà cũng là bố nói một kiểu mẹ nói một kiểu, không có sự đồng nhất.
Khi con học lớp 1 cũng là giai đoạn mình sinh em bé thứ 2, vì thế cũng không quan tâm được bạn ấy nhiều, lực học của con ngày càng giảm sút. Mình phải nhờ cô giáo dạy riêng cho con để bạn ấy có thể thi được. Về sau thấy chi phí thuê cô để học như vậy cũng không ổn lắm, mình quyết định chuyển con về trường công lập để học.
Nhưng càng ngày con càng bộc lộ tất cả những cá tính của mình, cô giáo hay phàn nàn chia sẻ với mình, mình đành phải nhờ cô phối hợp cùng gia đình dạy cháu. Quả thực là mình nhận thấy con là đứa trẻ thông minh, nhận thức nhanh, nhưng cũng bởi vậy mà hấp thụ những cái xấu rất nhanh.
Thật sự mình đã rất khổ tâm, dạy con nhưng con không nghe lời, mọi việc đối với mình như không còn lối thoát. Con càng ngày càng nói bậy, bậy vô cùng, bạn ấy còn dạy em học theo, rồi em cũng nói bậy, các con như ở trong một gia đình không có sự giáo dục vậy.
Năm con lên lớp 4 mình vô cùng khổ tâm, hôm nào cô giáo cũng phê bình, nói con học thế này thì không lên lớp được, lại còn hay trêu chọc bạn, v.v…
Mình không biết phải làm thế nào, ngày nào cũng dạy con nhưng lại như bất lực không dạy được, thuê gia sư để dạy cũng chẳng có kết quả gì. Mình loay hoay các cách, cho con đi học các lớp năng khiếu nhưng học gì con cũng không kiên trì. Lúc mới đầu thì học gì cũng giỏi, nhưng được một tí là nản, học nhạc cũng bỏ, học cờ vua cũng bỏ…
Năm lớp 4 cô giáo cảnh báo con có thể sẽ trượt môn Toán. Mình cảm thấy cuộc đời bế tắc, tự hỏi sao mình lại vất vả với con như vậy?
Hoàng Long: “Cháu bắt đầu thay đổi từ khi cháu tìm thấy và học Pháp Luân Đại Pháp”
Khi cháu nhìn thấy bà ngoại đứng tập bài động tác nào đó, cháu đến hỏi: “Bà ơi, đây là môn gì đấy?”. Bà cháu bảo là Pháp Luân Công, và hỏi cháu có muốn tu luyện không. Nhưng cháu bảo không, tu làm gì, mình đang sung sướng, con nhà giàu thế này, việc gì mà phải tu.
Lúc đó cháu không quan tâm lắm nhưng mỗi ngày cứ nhìn thấy bà tập, những động tác rất đẹp mắt thì cháu đã hỏi: “Bà ơi, bà cho cháu tập với được không? Bà nói: “Cháu bắt đầu quan tâm rồi à?”. Nhưng cháu nói là cháu cần tìm hiểu xem thế nào đã chứ chưa nói là sẽ tập đâu.
Lúc đó bà cháu cũng đồng ý cho cháu tập theo, vì bà cũng mong là cháu bớt nghịch đi và không chơi những trò tiêu khiển nữa.
Và cháu bắt đầu học từ đó, cho đến nay cũng được hơn một năm rồi. Nhưng cháu cũng không quan tâm đến thời gian nữa, cháu muốn đi tìm con đường đắc Đạo cho riêng mình, cháu cố gắng không làm những điều xấu nữa.
Giờ thì cháu đã không còn nói tục chửi bậy hay cáu gắt, đánh nhau với bạn bè như ngày trước nữa. Cháu cũng biết nghe lời ông bà cha mẹ và thầy cô giáo, không xem những phim bậy bạ, cháu biết dạy em cháu tốt hơn, lúc nào buồn thì cháu hay đọc sách.
“Cháu cố gắng luyện công, học Pháp và làm theo Chân – Thiện – Nhẫn mỗi ngày”
Cháu thấy học Chân cũng không quá khó, đơn giản nhất là mình nghĩ gì mình nói thôi, không được nói những gì mình không biết và không có thật. Những lúc bị em trêu thì cháu nghĩ là phải Nhẫn, và cháu rất thương em vì nó không biết nên mới làm thế. Cháu nghĩ mình thiệt hơn em chút cũng không sao, hàng ngày cháu cố gắng làm một người tốt theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.
Cũng có nhiều lần cháu học không được tốt, cháu nghĩ mình chắc thuộc dạng Trung sỹ văn đạo như Lão Tử nói thôi, nghĩa là học cũng được, không học cũng được.
Cháu cũng không dám nhận là mình giỏi vì cháu nghĩ mình mới làm được một phần nhỏ thôi chứ chưa giỏi hoàn toàn. Nếu mà muốn giỏi hoàn toàn thì phải cố gắng nhiều lắm, chứ không cứ kiểu chểnh mảng như mình. Cháu thấy dạo này mình đang không được giỏi, nhưng cháu vẫn luôn cảm tạ Sư phụ vì đã ban Đại Pháp cho cháu.
Hiện nay cháu được biết, Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền hơn 140 quốc gia trên quả địa cầu này. Vì thế nên cháu luôn cố gắng tu tập để tâm tính tốt hơn, trước đây cháu rất hay nóng tính, cáu giận, nhưng bây giờ cháu sẽ sửa đổi dần dần.
Cháu thấy mình còn bị nhiều thứ ở bên ngoài đánh mê, như chơi game, xem máy tính cháu vẫn chưa bỏ được hẳn, nhiều lúc vẫn bị suy nghĩ nhiều về quá khứ, tương lai… Những lúc như vậy cháu luôn nhắc mình phải kiềm chế lại và cố gắng làm chủ nó, không để nó lấn át vào tâm trí.
Cháu nghĩ rằng, từ khi mới sinh ra cháu chỉ như một tờ giấy trắng, nhưng có một ai đó dạy mình những trò bậy bạ thì cũng bằng như người ta bôi mực đen vào mình, thì sẽ làm cho mình đen tối đi, cháu chính là một trong những trường hợp đó. Nhưng từ khi học Đại Pháp thì cháu đã được tẩy sạch dần, và hiện nay cháu đã được nửa tờ giấy là trắng rồi. Cháu thấy nếu một cục tẩy có thể tẩy được vết mực, thì Đại Pháp cũng đã tẩy được những thứ đen đó trong con người cháu.
Cháu biết tu Thiện thì phải đối xử tốt với người khác, cháu còn chưa làm được tốt việc này, ví như khi em cháu nghịch quá, nó hay lục ngăn bàn cháu rồi bỏ giấy vào, hay mở tủ quần áo của cháu ra chui vào làm cháu rất tức giận. Nhiều lúc cháu không kiềm chế được, không thể Nhẫn được, cũng đã đánh nó. Những lúc như vậy cháu thấy mình không Thiện, không Nhẫn, cháu rất hối hận.
Có một lần khi cháu đến trường, cháu nhìn thấy một con cóc mà cháu không biết đó là con cóc vì cháu thấy lạ là nó lại có màu xanh trên người. Cháu đã hỏi một bạn: “Cậu ơi cậu, đây là con ếch à?”, thì bạn ấy bảo: “Mày bị ngu à, đấy là con cóc”. Cháu cũng thấy lạ, sao người con cóc lại có màu ấy? Lúc đó cháu tức lắm, muốn đập cho bạn ấy một trận, nhưng cuối cùng thì cháu hiểu ra rằng mình làm theo theo đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn nên cháu đã không đánh bạn ấy.
Ngày nào cháu cũng sẽ cố gắng học Pháp, cháu rất muốn bỏ đi những tính không tốt của mình. Cháu cũng muốn được trở thành Thượng sỹ văn đạo nhưng hiện tại thì hơi khó ạ. Bây giờ hàng ngày cháu có thể giúp mẹ trông em.
Cháu cũng muốn mẹ được yên tâm về cháu, ngày trước cháu hay cằn nhằn mẹ khi mẹ nhờ giúp đỡ, bây giờ cháu đã đỡ hơn rất nhiều và có thể giúp mẹ rửa bát nữa.
Các bạn bè của cháu giờ rất yêu quý cháu, cháu hay nói với các bạn rằng phải cố gắng làm người tốt, không nên làm các trò bậy bạ như trước đây nữa. Cháu cũng mong các bạn ấy có thể học Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ để trở thành một người con ngoan trò giỏi.
Chị Huyền: Cuộc đời đã tìm ra lối thoát, được trở về con đường tu luyện chính đạo
Từ khi mình và con học Pháp Luân Đại Pháp thì mình thấy bao nhiêu điều may mắn đến với mình, mọi việc cũng dần thay đổi tốt lên từng ngày. Mình thấy cuộc sống cũng đã đỡ khổ đi khi con tốt lên, ai cũng mừng cho mẹ con mình. Mình từ chỗ tột cùng trong cái khổ, nên giờ mình vô cùng trân quý Pháp.
Con mình từ một học sinh đang đứng gần như cuối lớp 4 về lực học, nhưng đến cuối lớp 5, bạn ấy đã vươn lên là một trong những học sinh giỏi đứng đầu lớp, và đã có thay đổi nhiều về nhận thức.
Mặc dù mình không coi trọng điểm của con nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp 5G trường Ngọc Khánh cũng chia sẻ là con có những thay đổi rất tốt. Cùng với những trải nghiệm thần kỳ khi tu luyện Đại Pháp, các thầy cô của con đều có những lời nhận xét tích cực về bạn ấy.
Chia sẻ của thầy Phạm Duy Hà là giáo viên dạy vẽ của con: “Dạo này con học tập trung hơn nhiều và con sẽ tới thành Rome”…
Chứng kiến sự thay đổi tích cực của Long, thầy giáo Phạm Duy Hà cũng đã bước vào luyện tập Pháp Luân Đại Pháp.
Thầy Hà chia sẻ:
“Trước đây thì mình cũng biết những thứ khác, cũng học nhiều nhưng chỉ là các đường nhánh. Giờ đọc sách Chuyển Pháp Luân mới thấy mình được vào học đại Đạo, đường chính. Đọc sách rồi mình hiểu, thực ra con người ta sống là phải thuận với tự nhiên, mình hiểu được vũ trụ là bất biến và tồn tại theo quy luật Chân – Thiện – Nhẫn, mình thấy mình đang có rất nhiều cái không Chân Thiện Nhẫn, vậy là mình sai. Vậy nên mình học, học để sửa những cái sai ấy để thuận với tự nhiên, đồng hóa với pháp lý của vũ trụ.
Cách mình hướng dẫn cháu Long cũng vậy, là mình hiểu cháu bằng cách nhìn sự vật hoặc sự việc từ điểm nhìn của cháu để phát huy năng lực của cháu. Nếu mình không hiểu cháu, mình cứ áp đặt cháu kiểu dạy một khuôn ra một khuôn thì nó sẽ thấy chán, và kết quả sẽ không như ý muốn…
Từ khi học Pháp, điều tâm đắc nhất của mình là việc thuận với tự nhiên ấy, từng bước một luôn luôn phải nghĩ mình là người tu luyện, tìm lại chính mình, tìm lại những cái sai để sửa, để đồng hóa với tự nhiên… và tâm cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Được học Pháp Luân Đại Pháp ngoài việc ngủ sâu hơn, khỏe hơn và hệ tiêu hóa tốt hơn thì mình thấy thích lao động và cảm thấy có hiệu quả tốt hơn, cụ thể là vẽ tranh nhanh và đẹp hơn, nhìn con người thấy dễ đồng cảm. Con người và nghệ thuật nhìn sâu vào trong thì là một…”
Thầy Hà chia sẻ thêm:
“Mọi người nên quan tâm và tìm đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và cách tốt nhất là đến các điểm luyện công ngoài trời. Tôi đảm bảo những người học Pháp Luân Công đều là người tốt, họ rất nhiệt tình và sẽ hướng dẫn các bạn hoàn toàn miễn phí, chỉ cần ra đó các bạn thấy được trường không gian hoàn toàn khác.
Tôi hay hút rất nhiều thuốc lá nhưng đến đó tôi không bao giờ nghĩ đến hút thuốc lá, hay những ý nghĩ không tốt cũng không còn trong đầu nữa. Nếu các bạn cần gặp những người tốt thì hãy đến những điểm tập luyện Pháp Luân Công. Qua đó mình cũng được tốt lên và mọi thứ hanh thông….”.
Bà Hiên là hàng xóm của cháu Long cũng chia sẻ: “Thấy cháu thay đổi từng ngày, càng lớn càng ngoan, ngày trước Long ngổ ngáo nhưng bây giờ điềm đạm hẳn, gặp mọi người thì chào to rõ ràng hơn,…”. Bà cũng đã tìm hiểu và tu luyện Pháp Luân Đại pháp được một thời gian.
Thay cho lời kết
Chị Huyền, mẹ cháu Long chia sẻ: “Cảm ơn các độc giả đã quan tâm đọc những chia sẻ của mẹ con mình. Mình hy vọng ai cũng có thể đọc được cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Mình sẽ rất vui và mong muốn được hỗ trợ các bạn có tâm nguyện tìm hiểu về Pháp môn này qua số điện thoại : 0912066606“.
Gia Viên
(Ảnh do gia đình cháu Hoàng Long cung cấp)
Theo DKN