Nhiều năm công tác trong ngành Y, tôi đã từng chứng kiến bao người phải khổ đau vì bệnh tật, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến một ngày, chính mình cũng lâm vào tình cảnh khốn đốn tương tự.
Tháng 8 năm 2018, một tai họa ập đến bất ngờ. Tôi bị một cơn tai biến dẫn đến liệt cả tứ chi. Khi ấy, tất cả mọi việc ăn uống, sinh hoạt tôi đều phải dựa vào con gái và người thân trong gia đình. Tôi chỉ biết nằm trên giường, cố kìm nén những giọt nước mắt, trong lòng cay đắng vì mình đã trở nên vô dụng và thảm hại biết bao.
Gia đình đã đưa tôi đi châm cứu với hi vọng tình trạng của tôi sẽ tốt hơn. Nhưng châm cứu suốt ba tháng, mỗi ngày đều uống cả nắm thuốc, mà tay tôi cũng chỉ run run nâng được bát cơm, muốn đứng lên phải có người dìu đỡ. Cùng thời điểm đó, bác sĩ còn kết luận tôi bị tiểu đường, máu và gan đều nhiễm mỡ kèm theo huyết áp cao, tổng cộng đến 9 – 10 thứ bệnh.
Tôi chán nản, dẫn đến chứng mất ngủ càng trầm trọng hơn. Do áp lực tinh thần quá lớn, nên thân thể tôi cũng trở nên suy nhược. Cân nặng của tôi lúc đó chỉ còn 37 kilogram. Từ một người khỏe mạnh, có thể gánh vác gia đình, giờ tôi phải phụ thuộc hoàn toàn vào nguời thân, trở thành gánh nặng. Cuộc sống của tôi khi ấy như phủ đầy bóng tối.
Tôi có cô cháu họ từng bị ung thư máu nhưng nay đã khỏi bệnh nhờ kiên trì tu luyện Pháp Luân Công. Khi thấy tôi bị tai biến, cháu gái tôi đã tới giới thiệu và khuyên tôi hãy học Pháp. Nhưng với bản tính nóng nảy, không tin vào những gì mình không nhìn thấy, cũng như do sức khỏe còn hạn chế, nên tôi đã từ chối và khuyên cháu ra về.
Đến khi bế tắc, chẳng còn con đường nào, tôi mới nhớ về lời khuyên của cháu gái tôi. Ngẫm lại quãng thời gian bệnh tật đầy khó khăn và sự hồi sinh thần kỳ của cháu, cũng như nghĩ về tương lai mịt mù phía trước của mình, tôi mới tự nhủ “Hay mình cứ thử xem sao”.
Thật kỳ lạ, khi tôi đọc từ những trang đầu tôi đã ngủ gục trên sách từ bao giờ, bệnh khó ngủ của tôi bỗng dưng biến mất. Sau nửa tháng, tôi đã hiểu ra nhiều điều, nên quyết định ngưng dùng thuốc y tế và châm cứu. Con gái tôi lúc đó cảm thấy rất bất ngờ và cho rằng nếu chỉ đọc một quyển sách mà có thể khỏi bệnh, thì thế giới này ai cũng đọc sách hết rồi. Nhưng tôi biết, châm cứu hay uống thuốc cũng không thể giúp gì cho tôi, còn Pháp Luân Công lại chính là một duyên phận to lớn. Tôi kiên nhẫn đọc sách, và mỗi ngày trôi qua, tôi lại cảm thấy cơ thể mình càng thêm tỉnh táo và nhẹ nhõm, mặc dù tôi không còn điều trị y tế nữa.
Tôi cũng cố gắng luyện tập các bài công pháp của Pháp Luân Công, tuy rằng ở tình trạng của tôi, rất khó hoàn thành bài tập một cách trọn vẹn. Cho đến tháng 11 năm 2018 thì mọi triệu chứng trước kia của tôi đã nhẹ đi rất nhiều. Hai tháng tiếp theo, tôi đã có thể đi lại được bình thường. Cân nặng của tôi cũng lên đến 56kg, da dẻ hồng hào hơn.
Cả gia đình tôi đều vô cùng ngạc nhiên và cảm động khi chứng kiến Thần tích đến với tôi.
Bản thân tôi cũng hiểu rằng con đường mình đã lựa chọn là đúng đắn nhất. Tôi muốn đưa điều thần kỳ này tới nhiều người hơn, nên gặp ai tôi cũng chia sẻ về kì tích khỏi bệnh của mình. Những người nghe được câu chuyện của tôi đều mừng thay cho tôi, và biết rằng Pháp Luân Công tuyệt vời nhường nào.
Trước đây, tính khí của tôi rất nóng nảy, và tôi ăn nói cũng không hề nhẹ nhàng. Tôi thường thiếu kiềm chế bản thân, nên khi gặp chuyện không vui, tôi sẵn sàng nặng lời với cả những người thân của mình. Từ ngày tu luyện Pháp Luân Công, tôi luôn cố gắng thay đổi mình trở thành người nhẫn nại và bao dung hơn, vì tôi hiểu được Chân – Thiện – Nhẫn mới đúng là chân lí. Tôi cảm nhận được không khí gia đình cũng bình yên hơn nhiều, chồng và con tôi không còn phải hứng chịu những cơn thịnh nộ của tôi nữa. Thật ra, vẻ đẹp của người phụ nữ nằm ở phong thái hiền huệ, không nằm ở chỗ kiểm soát hay áp đặt người khác. Đó là điều tôi đã nhận ra khi học Pháp Luân Công, và tôi cũng mong muốn sửa mình để hoàn thiện hơn mỗi ngày theo Chân – Thiện – Nhẫn.
Giờ đây, mỗi ngày trôi qua, được sống trong khỏe mạnh, không còn phải uống từng nắm thuốc, hay là gánh nặng cho người thân trong nhà, tôi cảm thấy mình thật tự do và may mắn. Nghĩ về những gì đã trải qua, tôi càng thêm biết ơn Sư Phụ Lý, Người đã cho tôi ánh sáng khi tôi cùng đường bế tắc, Người đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai. Con xin gửi lời cảm tạ chân thành và sâu sắc đến Sư Phụ. Hôm nay tôi kể ra câu chuyện của mình, với hi vọng mọi người mọi người sẽ hiểu hơn về Pháp Luân Đại Pháp, và không bỏ lỡ cơ duyên quý giá này nhé.
Cao Thị Minh, sinh năm 1964. Tôi sống tại quận 2, thành phố Hồ Chí Minh. Số điện thoại của tôi là 093 883 0425