Gia đình tôi có đến 5 người mắc bệnh ung thư, đó là chú ruột, chị gái, anh rể, cháu rể, và cháu ruột của tôi. Thật không may, tất cả những người thân đó của tôi đều không có cơ hội nào trước căn bệnh quái ác này và lần lượt qua đời. Chứng kiến từng người bên cạnh đầu hàng trước số phận nghiệt ngã, tôi không khỏi xót xa cho sự mong manh của sinh mệnh.
Năm 2016, ở tuổi 59, tôi nhận tin mình mắc bệnh ung thư vú. Cuối cùng thì tôi đã trở thành người thứ sáu trong gia đình nhận bản án tử từ tay bác sĩ. Đúng là chỉ có ở trong hoàn cảnh đối mặt với cái chết, mới hiểu được sự sống quý giá nhường nào, mới biết trân trọng từng phút giây được sống. [read more]
Từ đây, tôi bắt đầu hành trình chữa bệnh đầy mệt mỏi. Những ngày tháng đó tưởng chừng dài đằng đẵng, quanh tôi không còn là những niềm vui trong cuộc sống, mà bị vây kín bởi thuốc thang, xét nghiệm, bệnh viện, bác sĩ… Tôi đã trải qua từng ngày như vậy, mà không biết điểm cuối của hành trình, không biết kết cục rồi mình sẽ ra sao. Tôi vẫn điều trị theo phác đồ của bệnh viện, nhưng vì đã chứng kiến những người xung quanh đều không qua khỏi trước căn bệnh nan y này, nên tôi không dám nghĩ đến một ngày mình sẽ có thể khỏe mạnh như trước đây. Những chứng bệnh vẫn đeo bám tôi như đau bao tử, rối loạn tiền đình, giờ lại tái phát khiến sức lực tôi càng thêm suy kiệt. Đến tháng 8 năm 2016, tôi làm phẫu thuật cắt bỏ một bên ngực.
Tháng 9 năm 2016, theo đúng lịch hẹn với bác sĩ, tôi quay lại bệnh viện Chợ Rẫy nghe hội chẩn. Các bác sĩ báo với tôi rằng tôi sẽ phải làm hóa trị 6 đợt nữa, và duy trì uống thuốc hết 5 năm. Tôi ra về với tâm trạng u tối, muốn buông xuôi nhưng không thể buông xuôi, vì tôi còn cách nào nữa đâu? Bác sĩ là điểm tựa duy nhất mà tôi có thể bám víu lúc này, nhưng tôi cũng biết y học cũng có giới hạn. Cái chết của 5 người thân nhắc nhở tôi rằng đừng hi vọng quá nhiều. Tôi đang đi trên một con đường tối tăm mù mịt mà cả khoa học cũng chỉ đưa đến chút ánh sáng le lói nhỏ nhoi, không đủ để tôi bước tiếp, nhưng tôi cũng không thể dừng lại. Tôi chỉ còn cách cố gắng không suy nghĩ nhiều, mặc cho mọi thứ đến đâu thì đến.
Lúc đó tôi chưa biết rằng điều may mắn nhất đang chờ đợi tôi ở phía trước. Ở bệnh viện, tôi vô tình gặp một người phụ nữ trung niên. Chị giới thiệu cho tôi một môn khí công rất tốt và nổi tiếng trên thế giới. Chị ấy nói rằng rất nhiều người bệnh nan y đã khỏi sau khi tập luyện môn này, mà không tốn tiền học phí, cũng không cần đến lớp. Khi chị nói đến ba chữ Pháp Luân Công, trong tâm tôi dường như chấn động. Không hiểu sao tôi có một sự tin tưởng sâu sắc vào môn học này, mặc dù trước đó tôi chưa từng quan tâm đến khí công.
Tôi quyết định từ chối phác đồ điều trị của bệnh viện và ngừng uống thuốc. Có lẽ nhiều người không lí giải được quyết định đột ngột đó của tôi, cả các bác sĩ cũng rất ngạc nhiên và kịch liệt phản đối việc tôi ngừng điều trị. Nhưng giữa việc phải chữa trị ung thư tại bệnh viện, trải qua quá trình trị bệnh đau đớn, mệt mỏi dài lê thê mà không biết kết quả sẽ thế nào, và cho mình một cơ hội hoàn toàn mới với khí công và tu luyện, tôi đã chọn con đường thứ hai.
Sau hai ngày từ bệnh viện trở về, con dâu tôi đã lên mạng và tìm được một điểm luyện tập Pháp Luân Công tại quảng trường Xanh, Dĩ An. Tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Công từ đó. Ở điểm luyện công, các học viên rất thân thiện, hòa ái và nhiệt tình hỗ trợ tôi. Các bài công pháp của Pháp Luân Công rất nhẹ nhàng, dễ tập, người bệnh nặng như tôi cũng không gặp nhiều khó khăn khi bắt đầu tập luyện pháp môn này. Tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn, thanh thản hơn, tựa như nhìn thấy ánh mặt trời tươi sáng sau những ngày dài mưa bão.
Vì cảm thấy sức khỏe của mình có cải thiện rõ rệt nên tôi không quay trở lại bệnh viện để điều trị nữa mà ở nhà tập trung vào đọc sách và luyện công. Tuy vậy, người nhà lo lắng cho tôi nên khuyên tôi thỉnh thoảng đi làm xét nghiệm để kiểm tra xem kết quả liệu có khả quan thật không. Và điều kì diệu đã xảy đến với tôi chỉ sau một thời gian ngắn ngủi. Ban đầu khi chưa học Pháp Luân Công, tôi nhận kết quả xét nghiệm ung thư với chỉ số là 14.5. Bác sĩ đã báo rằng tôi sẽ phải hóa trị và uống thuốc lâu dài. Vậy mà sau mỗi lần tôi đi xét nghiệm, chỉ số lại hạ xuống rõ rệt, mặc dù tôi đã từ chối điều trị ở bệnh viện và chỉ chuyên tâm luyện tập Pháp Luân Công. Sau khoảng 1 năm thì chỉ số xuống còn 6.2. Tình trạng của tôi đã trở về gần như một người bình thường. Cả gia đình tôi đều rất vui mừng khi biết chuyện này. Trước đó, tôi gầy gò hốc hác, da dẻ vàng vọt, vậy mà chỉ sau vài tháng tôi đã tăng thêm 10kg. Sức khỏe của tôi tốt hơn rất nhiều. Từ năm 2017 cho đến thời điểm hiện tại, tôi đã không cần uống thêm một viên thuốc nào nữa. Đây là điều mà tôi chưa từng dám nghĩ tới kể từ khi nhận tin mình mắc bệnh ung thư. Đối với tôi, ung thư cũng đồng nghĩa với cái chết từ từ, tuy có điều trị nhưng cũng chỉ là còn nước còn tát. Chỉ cần tốt lên một chút thôi cũng là điều may mắn đối với tôi rồi. Tôi chẳng dám mơ đến một ngày mình có thể khỏe mạnh như người khác, vậy mà Pháp Luân Công đã mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn. Giờ đây, bỏ lại cánh cửa phòng bệnh phía sau lưng, tôi đã có thể sống như một người bình thường, có thể dậy sớm nghe chim hót ngoài sân, có thể nấu ăn cho gia đình, đưa đón cháu đi học – những điều tưởng chừng bình dị giản đơn nhưng đối với tôi đã từng là xa xỉ. Nhờ có Pháp Luân Công, tôi như được tái sinh.
Pháp Luân Công không chỉ mang lại cho tôi sức khỏe, mà còn giúp tôi thay đổi bản thân từ bên trong. Nhờ có các nguyên lí Chân – Thiện – Nhẫn, tôi biết tự sửa mình mỗi ngày, cố gắng trở thành một người tốt hơn, chân thành và nhẫn nại hơn, biết nghĩ cho người khác, biết quan tâm hơn đến những người xung quanh mình. Đối với Pháp Luân Công, tôi chỉ có một lòng cảm ân sâu sắc.
Tôi đã quá may mắn khi tìm được Đại Pháp trong những ngày tăm tối nhất của cuộc đời. 5 người thân của tôi đã qua đời vì ung thư, những tưởng tôi sẽ là người tiếp theo bước trên con đường không lối về, nhưng nhờ có Pháp Luân Công, giờ đây tôi lại có thể tiếp tục sống một cuộc sống khỏe mạnh, và quan trọng hơn là tôi đã hiểu được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh. Câu chuyện này tôi chia sẻ đến các bạn với mong muốn lan tỏa những điều tốt đẹp về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mong mọi người đều sẽ có được cơ duyên đắc Pháp, sẽ nhận được những lợi ích quý giá về cả tâm lẫn thân giống như tôi.
Tôi tên là Nguyễn Thị Oanh, sinh năm 1957, hiện đang sống tại Dĩ An, Bình Dương.
Nguồn Hữu duyên TV [/read]