Bính Cát, là người nước Lỗ thời Tây Hán, phúc hậu, hiểu biết đại nghĩa, có công nhưng không phô trương. Lúc Hán Vũ Đế tuổi già, trong cung xảy ra vụ án oan vu khống hãm hại Thái tử, thê thiếp và con cái Thái Tử đều bị liên lụy. Cháu nội của Thái tử vừa mới chào đời được mấy tháng, cũng bị giam vào trong ngục. Bính Cát tham gia thẩm tra xử lý vụ án này, trong lòng biết Thái tử bị oan, vì thế mấy lần tâu trình Hoàng thượng rằng vụ án này chứng cớ không đủ, đều bị Vũ đế mắng nhiếc. Ông thương xót cháu chắt của hoàng tộc không có ai chăm sóc, bèn đặc biệt tuyển chọn và phái một cô gái trung hậu cẩn thận vào bảo hộ và dưỡng dục. Ông hàng ngày luôn vào ngục thăm viếng nhà Thái tử.
Bạn bè của Bính Cát sợ ông vì thế mà chuốc họa, nhiều lần khuyên ông rằng: “Vụ án Thái tử chính do Hoàng thượng khâm định, tránh đi còn không kịp, ông việc gì phải biện bạch cho hắn, việc gì phải quan tâm đến cháu nội của hắn? Ông không nghĩ tới việc mọi người sẽ hoài nghi ông là đồng đảng của Thái tử à? Đây là việc mà người thông minh làm chăng?“. Bính Cát lại kiên định nói: “Làm người không thể không giảng nhân đức, vốn là án oan, huống hồ chắt Hoàng thượng vẫn còn là một đứa bé sơ sinh, nó có tội tình gì? Tôi không đành lòng mới làm như vậy, làm người không thể đánh mất lương tâm“.
Sau này Vũ Đế lâm bệnh, lại nghe lời đồn đãi nói rằng trong nhà ngục ở Trường An có khí Thiên Tử bốc lên, liền hạ chiếu đem toàn bộ phạm nhân ở Trường An đồng loạt xử tử. Sứ thần suốt mấy đêm liền đến nhà ngục nơi giam cầm chắt của Hoàng đế, Bính Cát đều không để sứ thần vào, tức giận nói: “Người vô tội không đáng phải chết, hơn nữa lại là một đứa bé như thế này. Ta sẽ không để cho các người làm như vậy“. Sứ thần thấy thế nói: “Đây là chỉ ý của Hoàng thượng, ngươi dám kháng chỉ không tuân mệnh, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Ngươi thật là ngu xuẩn!“. Bính Cát thề kháng cự sứ thần, kiên quyết nói: “Ta không phải là kẻ bất trí, làm như vậy chỉ vì bảo toàn danh tiếng và tính mạng đứa chắt của Hoàng thượng và những người vô tội. Việc cấp bách như thế này, ta nếu có chút tư tâm, sai lầm to lớn sẽ không cách nào vãn hồi được nữa“.
Sứ giả không thể vào được, chỉ còn cách trở về cấp báo Hán Vũ Đế. Hán Vũ Đế nghe xong tỉnh ngộ, không truy cứu tội kháng chỉ của Bính Cát, mà còn đại xá cho thiên hạ, những phạm nhân do Bính Cát quản lý nhờ có ông đều được may mắn sống sót.
Mấy năm sau, Xương Ấp Vương bị phế bỏ, chắt của Hoàng đế lên ngôi đương kim Hoàng đế, là Hán Tuyên Đế. Bính Cát cũng vẫn không hề đề cập đến ân đức ngày trước của mình đối với nhà vua. Biết chuyện này người nhà của ông từng nói với ông: “Mình đối với Hoàng thượng có ân, nếu ở trước mặt nói cho Hoàng thượng biết, quan tước chắc chắn sẽ thăng thiên. Đây là việc tốt mà người khác nằm mơ còn không dám nghĩ đến, ông tại sao có thể ngậm miệng không nói gì cả vậy?“. Bính Cát mỉm cười nói: “Thân là bề tôi, vốn nên như thế, ta có may mắn báo đáp được chút ít ơn vua, nếu từ đó mà mưu cầu danh lợi, ấy là việc làm của người quân tử sao? Loại tâm tư như thế, ta từ trước tới nay tuyệt nhiên không có“.
Sau này Tuyên Đế nghe người khác nói mới biết được ân đức của Bính Cát, hết sức cảm động, đêm không ngủ được, kính trọng phong Bính Cát làm Bác Dương Hầu.
Lúc ấy chính là lúc Bính Cát đang trong cơn bệnh nặng, Tuyên Đế vô cùng lo lắng, Hạ Hầu Thắng tinh thông những việc cát hung thiện ác và âm dương ngũ hành, bèn tâu: “Thần nghe nói những người có Đức âm thầm làm việc tốt, chắc chắn sẽ được hưởng phúc lạc cùng với con cháu, hôm nay Bính Cát được hưởng Thiện báo, bệnh tật sẽ chóng qua khỏi, xin bệ hạ yên tâm“. Không lâu sau Bính Cát quả nhiên khỏi hẳn, thụ phong Bác Dương Hầu, làm Thừa tướng nước Ngụy.
Cứu một mạng người, Thiện Đức vô lượng, bởi vì đối với sinh mệnh mà nói, ân nghĩa lớn nhất không có gì lớn hơn ơn cứu mạng. Vì vậy Tuyên Đế báo đáp Bính Cát như thế cũng là chuyện tất nhiên. Bính Cát có được vinh dự bề ngoài là do con người trao tặng cho, trên thực tế là bởi vì việc thiện ấy phù hợp với Thiên lý và lẽ phải, cho nên được Thượng Thiên ban cho phúc báo.