Có một người tên là Thạch Mân, không biết đến từ nơi nào, ông phiêu bạt giang hồ đã qua rất nhiều năm. Đạo thuật của ông huyền diệu, cao thâm khó mà lường được.
Giữa năm Trường Khánh, ông làm khách tại quận Uyển Lăng. Có một người đàn ông họ Lôi, thường gọi là Lôi Sinh, từng làm bộ tướng ở Tuyên Thành. Một ngày nọ, ông Lôi cùng với mấy người bạn tụ họp uống rượu trong một dinh thự ở quận Nam, lúc ấy Thạch Mân cũng có ở đó. Gia đồng của Lôi gia thả lưới bắt được một con cá lớn dài mấy thước, liền gửi đến dinh thự. Lúc bấy giờ, Lôi Sinh cùng bạn bè đều đã say mèm. Khách khứa đều đã giải tán hết cả, chỉ riêng Thạch Mân vẫn còn ở trong dinh thự Lôi gia. Lúc này đang là giữa ngày hè nóng bức, sang ngày hôm sau nhìn lại con cá đó thì đã thối rữa không thể ăn được nữa rồi. Gia đồng định mang cá ném đi, Thạch Mân ngăn lại nói: “Con cá này tuy đã thối rữa, nhưng ta có linh dược, có thể cho nó sống lại, sao lại phải đem nó vứt đi chứ?” Lôi Sinh cười nói : “Tiên sinh tùy tiện nói chuyện hồ đồ, dù cho có linh dược thật cũng làm sao có thể khiến cho con cá thối rữa này sống lại kia chứ.” Thạch Mân nói: “Vậy cậu nhìn xem nó sẽ sống lại như thế nào nhé!” Thạch Mân lấy từ trong áo ra một cái túi nhỏ trong đó chứa vài viên thuốc, ông đem viên thuốc bỏ vào trong mình cá. Chờ thời gian một bữa cơm, cá kia chợt tươi nhuận trở lại, lúc sau thì vây cá cử động, vẫy vẫy như đang bơi trong nước vậy. Lôi Sinh cảm thấy chấn động, hướng về Thạch Mân bái lạy, nói: “Đạo thuật của tiên sinh có thể nói là Thần rồi! Tôi quả là kẻ trần tục mê lạc không biết gì, cùng tiên sinh mà so cao thấp, đúng như là hạng tôm tép, cóc nhái trong giếng nước mà sánh với chim bay trên trời vậy. Ngài sao có thể hạ mình làm bạn với kẻ hèn này vậy?”
Lôi Sinh bị bệnh nhiều năm, vì thế mà hướng về Thạch Mân cầu đan dược, mong sao giảm trừ nỗi thống khổ của bệnh tật đã phải chịu đựng bấy lâu nay. Thạch Mân không đáp ứng, hơn nữa nói: “Đan dược của ta chí thanh chí liêm, cậu là người trần tục, không biết giữ mình, ham mê phóng túng, trong người nội tạng uế khí chồng chất. Nếu uống đan dược của ta vào trong bụng, thế thì uế khí trong tạng phủ cùng dược lực đánh nhau, tựa như nước lửa giao chiến, tính mạng của cậu tất khó giữ, vậy nên vạn lần không được uống.”
Thạch Mân còn nói: “Tu thành Thần tiên không khó, chỉ do con người quá mê đắm vào cuộc sống thế tục, như vượn kia thân trong củi sắt, như cá chậu chim lồng, không có tâm cầu giải thoát, làm sao có thể tu thành Thần tiên được.”
(Trích từ Thái Bình quảng ký) / ChanhKien.org