Tuổi trẻ là ước mơ, là sự nghiệp nhưng với tôi là chuỗi ngày bi quan, bất cần khi mắc bệnh viêm cột sống dính khớp. Khao khát duy nhất với tôi là sức khỏe.
Tuổi thơ đã nếm mùi cơn đau thể xác
Tôi là Nguyễn Hiếu, sinh năm 1989. Tôi lớn lên tại thành phố Pleiku, nơi không khí thoáng đãng, gần Biển Hồ. Nơi đây không quá đông đúc như Sài Gòn, cũng không tấp nập như Hà Nội mà mang hơi hướng của núi rừng, sương đêm.
Vào cuối năm học lớp 2, đôi mắt của tôi đột nhiên không nhìn thấy gì nữa. Ba má hoảng hốt, vội đưa tôi đi khám. Bác sĩ cho biết nguyên nhân là do mắt bị mọc lông mi quặp. Một cuộc tiểu phẫu diễn ra, mắt tôi nhanh chóng sáng lại nhưng ngay tối đó hai chân co rút không thể đi lại.
Tại bệnh viện tỉnh Gia Lai, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân. Ba má chuyển tôi lên Bệnh viện quân y 211. Dù bác sĩ giữ tôi lại nhiều ngày, làm đủ các xét nghiệm, thậm chí chọc tủy nhưng không ra kết quả. Ba má về nhà chạy tiền, sẵn sàng chặng đường dài tìm cách chữa trị cho tôi.
5 con gà trắng tinh khiết đã chữa khỏi căn bệnh mà y học hiện đại bó tay
Chẳng hiểu nguồn tin từ đâu, một người ở dưới quê nói với má tôi:
– Này cô, tôi nghe người ta nói ở Cầu Bà Di – Quy Nhơn có bà thầy cúng chữa bệnh rất tài, cô thử đưa thằng bé đến đó xem sao. Có bệnh thì vái tứ phương, biết đâu thằng bé được chữa khỏi…
Nghe lời, má đưa tôi tìm gặp bà cúng. Bà cúng này đã già, nhà ở sát vách núi đá. Sau khi xem qua bệnh của tôi, bà nói:
– Gia đình về nhà tìm cho tôi 5 con gà màu trắng tinh, nếu là gà trống thì chưa được đạp mái, còn gà mái thì chưa đẻ trứng. Nếu sai, thuốc không có hiệu nghiệm…
Ba má vội vàng về quê tìm hỏi làng trên, xóm dưới, dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được 5 chú gà theo yêu cầu. Bà dùng 5 con gà đó hầm với thuốc cho tôi ăn. Ăn xong 5 con gà, tôi đi lại được bình thường. Bà bói tốt bụng giữ tôi ở lại thêm nửa tháng để chăm cho khỏe hẳn.
Tôi hồi phục rất nhanh và hoàn toàn khỏe mạnh. Về nhà, tôi làm được mọi công việc phụ giúp ba má. Mọi thứ êm đềm cho đến khi tôi đón nhận cú ngã từ trên cao…
Những ngày đau đớn trên ghế nhà trường
Mùa hè lớp 6, khi trèo cây vú sữa hái quả, tôi ngã lộn nhào từ trên cao xuống đất. Ngất lịm 15 phút, sau tỉnh lại, cơ thể tôi vẫn bình thường không có đau đớn gì. Tôi giấu luôn ba má.
Năm học lớp 9, khi đi đá banh với bạn, tôi thấy chân bên trái đau và không đi được. Về nhà, ba lấy dầu xoa bóp, nghĩ là bị co rút bình thường, nhưng càng bóp chân càng co rút và không đi lại được. Ba má vội đưa tôi đi viện. Hết khám rồi lại lấy thuốc, uống đơn này không đỡ lại chuyển đơn khác, khám bệnh viện này không khỏi lại chuyển viện khác, càng uống thì tôi càng bị nặng, bác sĩ cũng không hiểu nguyên nhân vì sao.
Cố gắng chịu đựng cơn đau, tôi vẫn ngày ngày đến lớp dưới sự giúp đỡ của ba má. Đến năm lớp 11, khi đang học, đột nhiên một trận đau đớn tột cùng xuất hiện. Lần khác đang ngồi học thêm, chân tôi bị đau co rút lên tận lưng, bạn bè phải chở tôi về. Tôi phải nghỉ học một tháng sau đó, rong ruổi đi các bệnh viện chữa. Kết quả, bệnh không đỡ còn phát sinh các bệnh khác vì uống nhiều thuốc.
Tôi chán chường, tuyệt vọng. Đang tuổi ăn tuổi lớn, khi các bạn tung tăng ngoài kia còn tôi ngồi một chỗ ôm cái thân đau đớn. Suốt ngày chỉ biết uống thuốc, hy vọng một ngày mai khỏi bệnh…
Đi chặng đường dài không tìm ra bệnh, cuối cùng tự chữa vu vơ
Tôi cố gắng học và thi đậu vào trường Cao đẳng Sư phạm Gia Lai. Đang học dở học kì 2 năm thứ nhất thì bệnh phát nặng, nằm liệt, tôi đành bảo lưu kết quả. Ba má mời thầy thuốc Đông y đến châm cứu tại nhà, càng châm bệnh càng nặng.
Tôi nhập viện Quân y 13, nhưng các xét nghiệm không ra kết quả. Cuối cùng tôi nói:
– Bác sĩ chụp giúp cháu tất cả chỗ nào đau được không ạ?
Tôi chỉ chỗ nào đau, máy được đưa vào chụp. Kết quả thật không ngờ. Các khớp xương, cột sống dính hết, bác sĩ nghi bị lao xương nên chuyển tôi sang Viện lao Sài Gòn. Kết quả không phải lao xương, tôi được chuyển sang Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình. Tại đây, bác sĩ nói cần thay khớp xương háng, nhưng phải uống thuốc cả đời, chi phí ít nhất 90 triệu. Nghe tin này tôi chực khóc, nén nước mắt đi ra khỏi phòng khám. Bác sĩ chạy theo đưa số điện thoại và toa thuốc giảm đau, dặn về bàn gia đình nếu thay khớp thì gọi điện lại.
Ngồi trên xe về lại Gia Lai, tôi khóc suốt cho đến khi về tới nhà. Ba má còn buồn hơn tôi…
Buồn chán lướt mạng, vô tình tôi đọc thấy thông tin thực phẩm chức năng tốt cho xương khớp. Tôi bảo mẹ thử uống xem sao. Kết quả, thật hiệu nghiệm, tôi đỡ đau. Uống tiếp thì tôi đi lại được và tiếp tục theo học đến khi ra trường, đi dạy. Nghĩ là mình đã khỏi nên tôi có người yêu rồi lấy vợ, nhưng niềm vui ấy lại tạm dừng khi vợ tôi mang bầu…
Viêm cột sống dính khớp là căn bệnh tôi mắc phải
Khi vợ mang bầu là lúc bệnh tôi trở nặng, không đi lại được. Tôi phải xin nghỉ dạy, vợ chồng không có tiền, phải bán dần vàng cưới để ăn. Thực phẩm chức năng giờ uống không có tác dụng, bà bói năm xưa cũng không còn để tôi tìm đến…
Ba đưa tôi đến ông thầy bấm thuốc tại Tây Sơn – Bình Định. Ông bấm đến đợt thứ hai thì tôi bị co thắt cơ không đi được, phải nhờ người có ô tô chở về. Về sau, một ông thầy khác ở Bình Định thương hoàn cảnh, đã mang thuốc đến tận nhà. Uống thuốc nhiều đến nỗi cứ ngửi mùi thuốc là tôi buồn nôn. Cơ thể không ăn được, gầy ốm còn 41kg, da đen nhẻm, tiều tụy…
Quay lại uống thuốc Tây thì choáng váng, ngồi dậy cũng ngã, ăn lại nôn ói, đi tiểu, đi cầu đều ra máu nên dừng lại không dám uống. Gia đình đưa tôi quay lại viện. Lần này, xương chụp cho rõ kết quả: cốt xương xù xì, hoại tử xương chậu bên phải, viêm cột sống dính khớp. Bác sĩ nói:
– Bệnh viêm cột sống dính khớp không chết nhưng ảnh hưởng chất lượng cuộc sống. Tây y chỉ chữa được ngọn thôi, không thể khỏi được.
Không đành lòng, ba má tìm bác sĩ đầu ngành xem có cứu được xương khớp háng không, bác sĩ cũng cho biết:
– Nếu phẫu thuật thay khớp tốt, chi phí tầm 120 triệu và phải uống thuốc cả đời.
Phần vì không có tiền, cũng không muốn mang khớp giả, lại uống thuốc cả đời nên tôi không phẫu thuật. Ba má lại một lần nữa gạt lệ đưa tôi quay về nhà…
Tìm “anh Google” cho phương thuốc chữa bệnh viêm cột sống dính khớp
Đêm nằm buồn cộng với đau nhức không ngủ được, tôi lên mạng gõ chữ: “Phương thuốc nam hay chữa bệnh xương khớp.” Tôi thấy một tiêu đề lạ: “Mẹ tôi thoát khỏi máy chạy thận nhờ tu Đại Pháp”. Tò mò đọc thử thấy phương pháp chữa này hay quá. Cuối bài có số điện thoại, tên Nam, sẵn sàng hướng dẫn miễn phí.
Tôi kết bạn zalo, nhưng sợ không dám gọi, chỉ nhắn tin để lại. Anh bảo ở xa chỗ tôi nên sẽ nhờ người gần đó đến giúp.
Một buổi trưa sau đó ít bữa, bạn tên Hoàng, ăn mặc chỉnh tề, đi giày, xách cặp tìm đến nhà tôi. Hoàng chia sẻ những điều tốt đẹp và cách tập như thế nào đạt hiệu quả khi tập luyện môn này. Vì tôi đau quá nên chỉ nằm một chỗ để nghe, Hoàng hướng dẫn cách tải sách về. Đêm đó, tôi thức trắng đêm đọc được bốn bài giảng trong số 9 bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân của Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Đọc đến đâu tôi chấn động đến đó, hiểu ra nhiều điều về ý nghĩa nhân sinh…
Rồi tôi có một giấc mơ. Mơ thấy nhiều người trong một đường hầm tối đen, ai cũng dò dẫm tìm đường. Chợt một ánh sáng lóe lên, tôi vượt lên thì đột ngột một con hổ trắng có vài sọc đen nhào ra vồ lấy tôi. Một tay tôi vật chết con hổ, cả đường hầm bừng sáng, ai cũng vỗ tay vui sướng.
Sáng hôm sau, tôi thấy mình khỏe ra, ngồi dậy không choáng váng, ngã nữa. Tôi nghĩ môn Pháp Luân Công này thật tốt.
Sợ bị lừa đảo, tôi chặn số điện thoại
Tôi lên mạng tìm hiểu kỹ về Pháp Luân Công. Những thông tin tiêu cực, nhất là việc bị đàn áp, mổ cướp nội tạng bên Trung Quốc, khiến tôi sợ. Tôi nghĩ: “Chẳng biết môn này tốt thật không, nhỡ họ lừa mình làm chính trị thì nguy”; “Anh ta mặc quần áo đẹp, lại xách cặp nữa, giống bên bán hàng đa cấp. Thôi mình không đọc sách nữa.” Nghĩ vậy, tôi đã hủy kết bạn với Hoàng.
Tôi thấy một tin nhắn chờ trong facebook:
“Hiếu ơi, nếu không tập Pháp Luân Công nữa thì thôi không sao nhưng Hiếu đừng hiểu nhầm Pháp Luân Công và các học viên nhé. Hiếu không tập thì mình vẫn là bạn bè mà, sao phải hủy kết bạn?”
Tin nhắn ấy khiến tôi phải nghĩ lại:
“Pháp Luân Công lấy Chân Thiện Nhẫn để tu tâm, mình cũng đọc sách thấy toàn dạy điều tốt, không có chỗ nào xấu. Hoàng đến, ngay cả hớp nước cũng không uống, nói giúp đỡ miễn phí, vậy sao mình lại nghi ngờ?”
Tôi mạnh dạn nhắn tin lại cho Hoàng, nói:
– Nói thiệt, tôi đã đi khắp nơi, chữa khắp các bệnh viện, uống đủ loại thuốc còn chẳng khỏi, môn này chỉ đọc với tập mà khỏi được sao? Tôi không tin. Cứ cho tôi mượn sách và hướng dẫn tôi tập, nếu hiệu quả thì tôi theo còn không thì thôi.
Thấy vậy Hoàng nói:
– Hiếu chấp trước vào bệnh quá rồi. Hoàng sẽ ra, mang sách và hướng dẫn Hiếu tập, nhưng bạn nhớ phải bỏ tâm về bệnh đi.
Hoàn toàn bị thuyết phục bởi hiệu quả tốt đẹp của Pháp Luân Công
Giữ đúng lời hẹn, hôm sau Hoàng quay lại và hướng dẫn tôi tập các bài công pháp. Lúc đó, tôi chỉ tập được bài 1 và bài 3, bài 4 không cúi xuống được, còn bài 5 thì không ngồi được. Hoàng mang sách và quay lại vài lần giúp đỡ mà không đòi hỏi điều gì. Tôi đã hiểu ra những người tu luyện theo Chân Thiện Nhẫn tốt như thế nào. Họ thật sự là những người đi ngược dòng trong dòng chảy đạo đức xuống cấp hiện nay.
Mỗi bài tập tôi thực hành được một lần, tập còn chưa đúng nhưng đã thấy rõ sự thay đổi của cơ thể. Toàn thân phát nóng, đổ nhiều mồ hôi đến nỗi phải cởi trần tập nhưng sau đó người rất nhẹ nhàng. Khi ngủ dậy người tràn trề năng lượng, không giống như trạng thái ngã gục trước kia.
Nhờ đọc sách tôi hiểu ra tu là như thế nào. Tâm tôi thấy thanh thản, thoải mái, một cảm giác vui phơi phới trong lòng. Tôi không còn nghĩ nhiều đến bệnh nữa, rồi tôi ngồi dậy, bước ra khỏi giường, phụ vợ phơi quần áo.
Lúc này tôi vẫn kết hợp uống thuốc Nam, mỗi tháng gửi vào Sài Gòn 3 triệu tiền thuốc. Thấy tốn kém quá, tôi quyết định bỏ thuốc, cả nhà phản ứng:
– Biết tập môn này có khỏi được không mà lại bỏ thuốc?
Tôi tin vào sự tốt đẹp của môn tập và hơn nữa tôi muốn giảm gánh nặng kinh tế cho gia đình nên quyết tâm bỏ thuốc. Khi bắt đầu tập, con tôi được 4 tháng tuổi, khi bé 7 tháng thì tôi bỏ thuốc hoàn toàn cho đến nay là 5 năm.
Bệnh viêm cột sống dính khớp khỏi hoàn toàn, mỗi ngày đi dạy gần trăm cây số
Từ một người nằm liệt giường, tâm trạng bi quan, bất cần khi cuộc đời không có lối thoát; đúng như Hoàng nói, chỉ cần đọc sách, tu sửa tâm tính, coi nhẹ bệnh tật và chăm chỉ tập 5 bài công pháp của Pháp Luân Công, tôi đã hoàn toàn tái sinh.
Tôi đi lại được thoải mái không đau nhức nữa, ăn uống khỏe mạnh. Từ 41 kg, tôi tăng lên 60kg. Tôi đi dạy học trở lại. Không những dạy hợp đồng một trường mà còn tăng cường sang trường khác và dạy kèm tại nhà. Mỗi ngày di chuyển từ nhà đến 2 trường, rồi quay về nhà dạy là chặng đường hơn 80 km. Buổi trưa tranh thủ nghỉ được ít phút rồi lại lên đường cho kịp giờ dạy. Tối về, có khi 10h đêm mới ăn cơm, tiếp tục soạn giáo án, đọc sách có khi tới 1h sáng. Ngày ngày làm việc như vậy mà không biết mệt mỏi, người luôn tràn đầy năng lượng.
Không ai có thể tin được điều đó nếu như không tận mắt chứng kiến. Ngày đầu đến nghe 9 bài giảng cùng mọi người, khi đứng lên phải có 2 người kéo tôi dậy và đỡ tôi xuống cầu thang. Vậy mà trong thời gian rất ngắn, tôi đã trở thành một người khỏe mạnh. Một bác trong điểm học phải thốt lên:
– Nếu bác không trực tiếp chứng kiến chuyện này thì đúng là không thể tin được. Chẳng trách nhiều người nói môn này khỏi bệnh một cách thần kỳ. Bác thấy con làm về muộn quá, hay bác mua bánh mì con ăn rồi hãy tập cùng mọi người nhé…
Tu luyện là gian khổ, đòi hỏi sự kiên định và tín tâm
Tu luyện chân chính thật sự rất gian khổ, đòi hỏi sự kiên định, tín tâm với mỗi học viên. Quá trình tiêu bỏ bệnh tật, các khối nghiệp bệnh tích lại của bao đời là khó khăn nhất. Những căn bệnh sẽ được đẩy ra ngoài, nó giống như bệnh tái phát. Ai không có niềm tin rằng thân thể đang thanh lọc, lại tưởng bệnh tái phát thì rất khó vượt qua.
Tôi cũng vậy, bệnh tật nặng thế, không thể nói một câu hết là hết ngay. Lúc đầu tôi tập phải để cái ghế bên cạnh, tập được 3 bài lại ngồi nghỉ. Các học viên kiên nhẫn trợ giúp tôi, khi tôi nghỉ họ chia sẻ, động viên, rồi lại cùng đứng lên tập. Tôi đi lưng cúi lom khom nhưng vẫn kiên nhẫn tập luyện. Để ngồi được bài thiền vắt chân, là điều gian khổ với tôi. Từ ngồi ghế cao, thả hai chân xuống, đến dựa lưng vào tường, rồi kê gối, chân duỗi chân co…
Thêm nhiều điều kỳ diệu trong tu luyện
Có lần tôi đau quằn quại nửa tháng, mặt vàng vọt, sút cân, cuối cùng tiểu ra 1 viên sỏi. Từ đó đến nay đã 5 năm, những khó chịu về thận đều biến mất.
Hay có sáng tỉnh dậy, cánh tay đau nhức, bị co lại không nâng lên nổi. Tôi khóc như trẻ con, rồi nghĩ: “Tu gì mà khổ dữ vậy, hay bỏ tu đi”.
Sau tĩnh tâm lại: “Bao đau đớn mình còn chịu được, giờ đau có chút, bỏ cuộc là sao. Mình tập không đúng cũng tập”. Quyết tâm ra điểm tập, tôi nhờ một học viên giúp kéo cái tay đang bị co rút kia lên. Rồi cứ thế ráng tập, một bên tay thì giơ lên được, một bên tay thì buông xuôi xuống… Vừa tập còn vừa buồn nôn, phải ngậm chặt không phun vào người đứng tập phía trước. Tập xong toàn thân vã mồ hôi lạnh như tắm. Sáng hôm sau ngủ dậy, cánh tay trở về bình thường như chưa có điều gì xảy ra…
Khi tôi phải nghỉ dạy học, đồng nghiệp đến thăm, có chị thương cảm hỏi:
– Em có qua được mùa đông năm nay không?
Năm sau tôi quay lại đi dạy bình thường, ai cũng nhìn tôi với cặp mắt ngỡ ngàng…
Lời kết
Suốt chặng đường 5 năm kể từ ngày tu Pháp Luân Công, cuộc đời tôi đã sang một trang khác. Tôi hiểu được ý nghĩa sinh mệnh của mình, minh bạch bệnh tật, khổ nạn là do đâu. Tôi thay đổi chính mình, không còn bi quan mà luôn lạc quan, yêu đời, yêu bản thân mình và mọi người xung quanh. Mỗi ngày đều thấy cuộc sống có ý nghĩa chứ không như trước đây…
Tôi áp dụng nguyên lý Chân Thiện Nhẫn để đối đãi với mọi người, với phụ huynh, và học trò của mình. Xuất phát từ thiện tâm, có trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp nên phụ huynh cũng tin tưởng hơn.
Tôi không dạy vì lời khen ngợi mà vì Pháp Luân Công dạy tôi phải tu tâm, trở thành người tốt. Tôi đang nỗ lực hàng ngày buông bỏ những nhân tâm xấu, hoàn thiện nhân cách. Mặc dù còn nhiều thiếu sót, cũng còn nhiều tâm chưa buông hết được, nhưng tôi sẽ cố gắng. Đó là con đường chân chính của người tu luyện. Tôi có được hạnh phúc này, chính là nhờ ơn Đại Pháp, nhờ ơn sự cứu rỗi của Sư phụ Lý.
Bệnh viêm cột sống dính khớp khỏi hoàn toàn là minh chứng cho sự thần kỳ của Đại Pháp. Bạn đọc có gì thắc mắc xin cứ liên hệ với tôi, SDT: 0975.034.734.
Nguồn : Nguyện ước