Trong quan niệm của nhiều tôn giáo, tự sát chính là một đại tội. (Ảnh: Wikimedia)
Từ cảnh tượng được Dante miêu tả, địa ngục giống như hình dạng chiếc phễu được phân làm 9 tầng, càng đi sâu xuống càng hẹp, linh hồn càng phải chịu nhiều khổ đau, và những linh hồn của những người tự sát bị đày xuống tầng địa ngục thứ 7…
Quý độc giả thân mến! Liệu có phải rằng khi mà con người ta chết đi là sẽ kết thúc mọi chuyện? Khi chúng ta đối mặt với khó khăn, có người trở nên mạnh mẽ nhưng cũng có người không chịu nổi những áp lực bộn bề từ cuộc sống mà lựa chọn xem thường bản thân. Vì vậy mới dẫn đến những vụ tự sát đáng thương. Tuy nhiên, từ xưa đến nay, cho dù là Đông phương hay Tây phương cũng đều có chung cái nhìn rất đáng sợ về việc tự sát…
‘Thần khúc’ của Dante – Miêu tả lại khung cảnh những người mắc tội tự sát trong địa ngục
Durante degli Alighieri, thường được biết với tên gọi ngắn gọn Dante Alighieri hay, đơn giản hơn là Dante, là một trong ba đại văn hào nổi tiếng về văn học thời kỳ Phục hưng của nước Ý. Ông là tác giả của cuốn sử thi nổi tiếng “Thần khúc” còn lưu danh đến tận ngày nay. Trong cuốn sách này của Dante miêu tả rất chi tiết những cảnh tượng ở Địa ngục, cảnh tra tấn nơi mỗi tầng địa ngục, ngoài ra còn có miêu tả về miền Tĩnh thổ và Thiên thượng.
Từ cảnh tượng được Dante miêu tả, địa ngục giống như hình dạng chiếc phễu được phân làm 9 tầng, càng đi sâu xuống càng hẹp, linh hồn càng phải chịu nhiều đau khổ, và những linh hồn của những người tự vẫn bị đày xuống đến tận tầng thứ 7.
Tầng thứ 7 của địa ngục, theo như lời kể của Dante thì có 3 vòng; trong đó vòng thứ 2 là “Rừng cây Điểu nhân Harpy”, Điểu nhân Harpy là loài sinh vật mặt người thân chim. Cây trong rừng Điểu nhân Harpy thân cành uốn lượn, không kết trái, chỉ mọc toàn gai độc.
Chuyện kể rằng: Pierre kiếp trước là đại thần của nhà vua Friedrich II – thuộc đế chế Hy Lạp. Ông nắm quyền lực rất lớn, lại là một người trung thành. Tuy nhiên, vì Pierre bị mê hoặc bởi các kỹ nữ, ăn chơi sa đọa, nên khiến rất nhiều người quay lưng phản đối ông, Pierre không chịu nổi sự nhục nhã liền nghĩ đến việc tự sát để rửa sạch nỗi nhục này. Sau khi tự sát, linh hồn của Pierre bị rơi vào rừng cây Harpy và bị giam cầm trong một thân cây lớn. Nếu có người chặt cây nó sẽ liền chảy máu, linh hồn kia cũng hết sức đớn đau thống khổ.
Pierre nói: “Khi linh hồn uất hận rời khỏi nhục thể, dùng bạo lực tự sát để giải thoát, Vua Minos sẽ đầy họ xuống địa ngục tầng thứ 7”. Tự sát cũng là một tội, khi một người dùng phương thức bạo lực để huỷ hoại chính thân thể của mình, thì mức độ bạo lực đối với bản thân cũng theo đó mà tăng lên.
Người tự sát sau khi bị đày xuống địa ngục tầng thứ 7, họ sẽ bị trừng phạt bằng cách bị biến thành những bụi cây xương xẩu, thân cành lá thảy đều nhuộm một màu đen u ám và trở thành thức ăn yêu thích của các điểu nhân Harpy. Linh hồn của họ cũng theo đó mà không ngừng chịu đựng thống khổ. Cho dù sau này muốn có được thân người cũng là chuyện rất khó. Vì thân người là do Thần tạo ra, hành vi tự sát cũng được xem như phản bội lại quy luật của tự nhiên, không thừa nhận an bài của Thần và phản đối vị Thần đã tạo thành và giao sứ mệnh cho mình.
Trong “Thần khúc”, ở đoạn truyện miêu tả cảnh Dante được người thầy khả kính của mình bảo trợ và tháp tùng xuống thăm quan địa ngục tầng thứ 7, nơi có “Rừng cây Điểu nhân Harpy” dành cho các linh hồn tự sát, trong lúc đang đi, ông vô tình va quệt và làm gãy một cành cây nhỏ màu đen – do linh hồn của một người tự sát bị chuyển sinh và giam hãm trong cái cây này. Khi ấy, lập tức hồn người trong cây ấy không ngừng phát ra tiếng rên rỉ và than oán đầy bi thương, bởi linh hồn nọ cảm thấy như chính mình vừa bị bẻ gãy chân tay đi vậy!
Tuy nhiên trong miêu tả của Dante cũng có ngoại lệ. Cato là một nhân vật chết vì duy hộ tự do. Đến ngày Đại Thẩm Phán sau này, Cato được lấy lại thân thể của mình và còn có thể bay lên Thiên quốc. Có lẽ vì ông là người thanh liêm, nhân đức, luôn dũng cảm phản đối cái ác và sự giả tạo.
Milarepa động niệm ‘tự sát’, được Lạt Ma khuyên bảo…
Ở phương Đông, tự sát cũng được xem là có tội. Huyền sử kể lại rằng: Hơn 880 năm trước, tại Tây Tạng cổ đại có một thanh niên trẻ tên là Mật-lặc Nhật-ba (Milarepa) đã đến thỉnh cầu Mã Nhĩ Ba (Marpa) để theo học môn pháp tu luyện thành Phật. Nhưng Milarepa trước đây vì để báo thù mà đã từng học võ, trong các cuộc giao tranh tỷ thí, ông từng lỡ tay hại chết không ít người, tạo thành rất nhiều nghiệp xấu.
Vì muốn giúp Milarepa tiêu trừ nghiệp lực, Marpa đã không ngừng đánh mắng Milarepa để giúp ông tu đạo khổ hạnh. Marpa bắt Milarepa xây tháp, nhưng mỗi lần xây xong lại bắt Milarepa tháo ra xây lại, với mục đích mài giũa sức chịu đựng của ông… Vì khổ cực miệt mài cõng đá để xây tháp, lưng của Milarepa ngày càng trở nên đau đớn, tổn thương và mưng mủ, nhưng ông vẫn chưa được sư tôn Marpa truyền cho chân Pháp.
Sư mẫu của Milarepa xuất phát từ lòng từ bi của một nữ nhân mà nén lấy vật ấn tín làm giả tín thư của Marpa đưa cho Milarepa đến chỗ đệ tử của Marpa là Lạt ma Nyoktön Chödor để tu hành, yêu cầu ông truyền đạt giáo lý cho Milarepa như thể chồng bà đã viết nó.
Tuy nhiên vì không được thượng sư Marpa gia trì, mặc dù Milarepa nỗ lực tu hành thế nào cũng không có hiệu quả nên sự việc sau cùng bại lộ, việc này đã khiến Marpa rất tức giận.
Milarepa nghĩ: có thể tội nghiệp do mình tạo thành quá lớn nên khiến cả sư phụ và sư mẫu cũng đều phải vì ông mà chịu thống khổ, nên rút dao tự sát. Lạt Ma Nyoktön Chödor thấy vậy rơi lệ vội vàng can ngăn Milarepa, và nói: “Trên thế giới chẳng có tội nào lớn hơn việc khi tuổi thọ chưa tận mà tự sát”.
Từ những câu chuyện trên có thể thấy, tự sát không chỉ có tội, mà còn là đại tội – không gì sánh nổi, sự thật này sử sách đều có nhắc tới, đặc biệt đối với những pháp môn tu luyện thì coi vấn đề tự sát là vô cùng nghiêm trọng.
Cuộc gặp gỡ đáng sợ nơi địa ngục với những người xem thường mạng sống
Dân gian xưa nay đối với hành vi tự sát còn có một cách nhìn nhận khác. Trong tập: “Quả báo loại biên” – quyển hạ, có ghi chép lại một câu chuyện xảy ra vào tháng 5 năm, thời vua Khang Hy năm thứ 7 như sau:
Trương Đại là người Trấn Giang, sống ở huyện Dương Châu đột ngột mắc bệnh qua đời. Sau khi đến âm phủ, Diêm Vương vừa nhìn thấy liền nói: “Bắt nhầm người rồi!”. Nhưng xét lại thì dù sao Trương Đại cũng có nhân duyên xuống đến âm phủ nên Diêm Vương đã không ngại để cho Trương Đại đi tham quan địa ngục và ghi nhớ một số thông tin, cảnh tượng để khi trở về kể lại cho những người trên dương gian được biết. Khi ấy, Diêm Vương bèn phái một âm sai dẫn Trương Đại đi thăm “Thành chết oan”.
Trương Đại nhìn thấy trong thành có rất nhiều linh hồn tự sát. Có người vì thắt cổ mà chết, có người uống thuốc độc, còn có người nhảy cầu tự tử. Phàm là người tự sát, mỗi ngày họ đều phải đến một giờ nhất định là phải chiểu theo cách chết của họ ở kiếp trước mà thực hiện lại một lần, những thống khổ đó quả là khiến người ta phải rùng mình sợ hãi! Những linh hồn chết oan đó đều cùng nhau gào khóc, nói: “Khi còn sống chúng tôi tưởng rằng chết đi là hết, nhưng không ngờ sau khi chết lại thống khổ tột cùng thế này, giờ hối hận cũng đã muộn!”…
Trương Đại thấy vậy hỏi: “Vậy những linh hồn này khi nào mới có thể lại đầu thai làm người?”
Âm sai trả lời rõ ràng: “Không thể được nữa. Thân người khó được mà không biết trân quý, những người này không chỉ phụ ân nghĩa của Diêm Vương đã khuyến thiện cho họ cơ hội làm người tại nhân gian mà còn phụ bạc đại ân đại đức sinh thành, giáo dưỡng của cha mẹ và đức sáng tạo của hóa công. Vậy nên Diêm Vương dù rất đau lòng với những người tự vẫn chết oan, nhưng sau khi họ chịu nhận biết bao đau khổ đọa đày, cũng chỉ có thể chuyển họ luân hồi vào “Cõi súc sinh”, rất khó mà lại đắc được thân người”.
Quan điểm này và cảnh tượng trình bày trong “Thần khúc” là tương đồng với nhau, người tự sát rất khó mà có được thân người thêm một lần nữa.
Diêm Vương căn dặn Trương Đại: “Trở về dương gian, ngươi hãy kể chuyện này cho con người thế nhân được biết”. Sau đó liền chỉ vào người Trương đại và hô một tiếng lớn, Trương Đại đột nhiên tỉnh lại.
Vậy nguyên cớ gì người có hành vi tự sát lại mang tội lớn đến vậy? Thậm chí tội này còn được xem là tương đồng với việc sát nhân hại mệnh? Có nhiều cách lý giải khác nhau, song theo quan niệm của văn hóa truyền thống Á Đông thì ở đây có hai nguyên nhân chính:
Thứ nhất, những người xem thường sinh mệnh mà tự sát, nợ nghiệp gây nên là rất lớn, làm thế nào cũng khó có thể trả hết. Bởi lẽ sinh mệnh của họ là được Thần linh ban tặng, thân thể của họ là do cha mẹ cấp cho, tự sát cũng chính là đã mắc nợ với Thần linh và cha mẹ vậy.
Thứ hai, con người đều nhờ những đồ ăn, uống, mặc, dùng, v.v.. hàng ngày mà trưởng thành, tất cả đều là dựa vào tài nguyên thiên nhiên trong đất trời mà có. Nếu một người vẫn chưa kịp tạo phúc để hồi đáp ân trên, mà lại vội vã rời đi trái với quy luật, thì cũng được xem như thiếu nợ với Thiên địa, Thần linh mà chưa trả vậy.
Chỉ có những người biết trân quý sinh mệnh, những người ngay chính lập đức, tạo phúc cho đời mới không uổng phí thệ nguyện đến thế gian này, cũng không phụ lòng từ bi, che chở, nuôi dưỡng và giáo hóa của Thần linh, Thiên địa, mẹ cha đối với sinh mệnh của mình.
Đường Phong – biên tập và tổng hợp
– Nguồn tư liệu, theo Epochtimes.com
Bạn bình luận gì về tin này?
NTD Việt Nam