Vào một đêm, đầu tôi đau như muốn vỡ ra, toàn thân run rẩy, giữa bóng tối tôi cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Hai tay hướng lên trời mắt nhìn chằm chằm vào trần phòng ngủ của mình, nước mắt tuôn rơi. Tôi thầm cầu xin sự giúp đỡ của đấng tối cao trong bóng tối: “Xin hãy ban cho con nghị lực!”…
Tai nạn thảm khốc và di chứng
Tôi bị mất kiểm soát tay lái khi đang đi trên đường cao tốc, xe của tôi gần như va phải chiếc xe tải và lao vào một người cắm trại. Chiếc xe quay ba vòng trên hai bánh và chỉ dừng lại khi đâm vào rào chắn bên đường.
Đó là ký ức vụ tai nạn kinh hoàng của sáu năm về trước, năm 2005 khi tôi mới 34 tuổi. Thân thể tôi không bị vết thương nào nhưng may mắn ấy thật ngắn ngủi, vì chỉ sau hai tuần tôi có biểu hiện khó khăn trong việc kiểm soát sự thăng bằng của bản thân và nó ngày một nặng hơn.
Tôi buộc phải từ bỏ công việc giảng dạy yêu thích của mình. Tôi bị chuẩn đoán viêm não tủy sống, một triệu chứng rối loạn không rõ nguyên nhân tương tự như hội chứng mệt mỏi mãn tính. Những người mắc bệnh này có nguy cơ suy giảm chức năng cơ quan nội tạng và có thể tử vong sớm. Điều tồi tệ nhất là hiện giờ vẫn chưa có phương pháp nào chữa khỏi được bệnh này.
Khi trí nhớ của tôi giảm sút và mất khả năng tự chăm sóc bản thân. Tôi như bị cầm tù trong chính ngôi nhà của mình vì phần lớn thời gian tôi phải ở trong đó cùng với chiếc giường. Đôi khi việc nói chuyện với người khác trong vòng năm phút trở nên rất khó khăn, tôi yếu đến nỗi, thậm trí ánh sáng và âm thanh cũng làm tôi khó chịu.
Thật may mắn tôi sinh ra trong một gia đình truyền thống ở Leeds Anh quốc. Trong giai đoạn khó khăn đó, tôi nhận được sự chăm sóc tận tình của chồng, cha mẹ, và người thân. Ngoại trừ họ và một vài người bạn, tôi hầu như không thể liên lạc với bất cứ ai ở thế giới bên ngoài.
Tuyệt vọng trong đau đớn và điểm hoá của Thần
Tôi có một tuổi thơ hồn nhiên và tràn đầy hạnh phúc. Tuy nhiên, số phận đã rẽ sang ngả khác năm tôi 17 tuổi. Vì tai nạn năm 34 tuổi của tôi không phải là tai nạn duy nhất trong cuộc đời. Năm 17 tuổi tôi bị tai nạn xe hơi lần thứ nhất và bị thương rất nặng. Sau khi hồi phục vì bị tổn thương ở vùng xương chậu và tuỷ sống nên thỉnh thoảng tôi bị mất cảm giác ở chân và không thể đi lại được. Mỗi khi nhấc chân trái lên, tôi phải chịu đựng những cơn đau dù đã sử dụng nhiều loại thuốc giảm đau và các liệu trình điều trị khác, nhưng kết quả vẫn không khả thi. Tôi đi phẫu thuật, nhưng bác sĩ phẫu thuật nói tôi phải chịu đựng tình trạng này cho đến hết cuộc đời.
Khi ở tuổi 25, tôi lại bị thêm một tai nạn khác. Tôi đã cố gắng vui sống để quên đi nỗi khổ đau bệnh tật của mình thì lại nhận thêm một cú giáng khác. Tôi bị tai nạn khi đang trượt tuyết ở Malaysia. Tôi nằm trên giường bệnh suốt một tuần tại bệnh viện ở Singapore, đây là nơi tôi đã từng sống trước đó. Sau tai nạn này các tổn thương cũ đặc biệt là cột sống đã tái phát trở lại.
Tôi đã tìm được một công việc xứng đáng và cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng những thống khổ về thân xác luôn hành hạ, nó như một bóng ma đeo đẳng theo tôi mọi nơi không thể rũ bỏ. Mặc dù tôi đã rất nỗ lực chăm sóc bản thân để duy trì sức khoẻ như luyện tập yoga và bơi lội hàng ngày. Nhưng mọi thứ vẫn trở nên vô vọng…
6 năm dài đằng đẵng như vậy, nó khiến tôi kiệt sức. Tôi chỉ có thể cầu nguyện và hy vọng phép mầu sẽ xảy ra. Vào một đêm, đầu tôi đau như muốn vỡ ra, toàn thân run rẩy, giữa bóng đêm tôi cảm thấy rất cô đơn và lạc lõng. Hai tay hướng lên trời mắt nhìn chằm chằm vào trần phòng ngủ của mình, nước mắt tuôn rơi, tôi thầm cầu xin sự giúp đỡ của Đấng tối cao trong bóng tối: “Xin hãy ban cho con nghị lực!”… Khi cánh tay tôi hạ thấp xuống, bất ngờ một tia sáng chói loá lướt qua cơ thể từ đầu đến chân. Tôi đã rất sốc và không tin vào mắt mình, ngay lúc ấy tôi biết mọi thứ sẽ ổn và ánh sáng ấy chắc chắn là điều tốt lành.
Điều tốt lành thực sự đã đến
Ngày hôm sau xảy ra cuộc cãi vã giữa tôi với chồng trên xe ô tô, trong khi tôi đang giận dỗi thì trí óc tôi chợt loé lên câu nói: “Bạn cần phải học cách bao dung”. Tôi liền nói với chồng: “Em xin lỗi, đó là lỗi của em. Em cần phải biết bao dung hơn.” Chồng tôi sững lại một chút và rất ngac nhiên, anh nói: “Em chưa bao giờ nói thế này. Em có sao không?”, tôi nói không biết, bởi chính tôi cũng không liễu giải được sự việc này.
Vài ngày sau, khi tôi đang đứng bên cửa sổ nhà bếp trong đau đớn thì nhìn thấy một người phụ nữ đi qua và để lại cái gì đó trước cửa nhà. Tôi đi ra và cầm lên tờ rơi mà cô ấy để lại.
Hình ảnh đầu tiên khiến tôi chú ý là hình một người phụ nữ đang thiền định ở trang nhất, rồi tôi đọc ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn”, ngay lập tức chữ “Thiện” vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ: “Ồ! hóa ra là nó. Tôi phải học cách từ bi, bao dung với mọi người”. Hôm đó tôi đã liên lạc với số điện thoại đăng trên tờ rơi, tôi và mẹ được mời tới dự buổi hội thảo miễn phí tổ chức vào hai hôm sau.
Tìm thấy sự giải thoát
Đây là buổi hội thảo giới thiệu về Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cổ xưa của Trung Quốc nhằm nâng cao sức khỏe lẫn tinh thần. Nó bao gồm bốn bài tập đứng với nhịp độ chậm rãi và một bài thiền định, cùng với những giáo lý sâu sắc nhấn mạnh đến việc nâng cao tâm tính của con người, giúp họ trở thành người chân thật, tử tế và khoan dung hơn.
Trong khi học bài công pháp thứ ba, một bài tập đứng giúp thanh lọc cơ thể bằng cách thu và phát phóng năng lượng, tôi làm theo người hướng dẫn khi cô lặp lại động tác đưa cánh tay lên và xuống trong không khí. Tôi cảm thấy một luồng năng lượng rất mạnh, ngay lập tức điều đó làm tôi nhớ đến cảm giác của đêm hôm ấy, khi luồng ánh sáng chạy xuyên qua cơ thể tôi từ đầu đến chân.
Sau khi học xong các động tác của các bài công pháp, những người tham dự cùng nhau đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Khi chúng tôi đọc đến đoạn về nhân duyên tiền định, tâm tôi rất chấn động, cảm nhận rõ ràng rằng có một sự liên kết khó giải thích… và tôi tin chắc chắn đây là những gì tôi muốn.
Tôi dành ra hai ngày để đọc hết cuốn sách, tâm tôi được khai sáng bởi lời giải đáp cho rất nhiều câu hỏi từ thủa ấu thơ cho đến khi tôi trưởng thành, về cuộc sống và thế giới xung quanh. Khi tôi đọc hết lần thứ hai thì cuốn sách mở ra cho tôi cánh cửa mới, giúp tôi hiểu rõ hơn về nhân sinh đời người. Tôi tiếp tục đọc đi đọc lại cuốn sách và kinh ngạc bởi sự uyên thâm sâu sắc mà cuốn sách đã khai mở cho tôi, điều ấy khiến tôi một lòng quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trong quá trình tu luyện ngoài lợi ích kỳ diệu như bệnh hen suyễn đeo đẳng tôi từ nhỏ đã biến mất, các cơ của tôi tuy chưa linh hoạt như bình thường nhưng cũng đã mềm mại và được cải thiện rất nhiều. Điều đặc biệt mà Pháp Luân Công ban tặng cho tôi là sự thăng hoa về tinh thần. Tôi đã tìm lại được nghị lực sống và sự can đảm của bản thân mình.
Vào một ngày cuối năm 2011, trong khi luyện bài công pháp thứ hai tôi cảm thấy như dầu được bơm vào các khớp xương của tôi, nó nóng ấm và rất dễ chịu. Khi ngồi đả toạ luyện bài công pháp số năm tôi cảm giác như có một lưỡi dao nóng xẻ dọc xương sống của tôi, tôi đã rất sợ hãi nhưng cũng trấn tĩnh lại ngay được, vì tôi biết mình nên tin tưởng vào môn tu luyện cổ xưa này. Sau đó cảm giác xương sống của tôi như đang được phẫu thuật mở ra, nó thực sự phát ra tiếng lách cách và tôi cảm nhận được phần xương bị chệch của tôi đã được đẩy vào vị trí. Điều kỳ diệu đã xảy ra, sau gần 20 năm chịu đựng đau đớn về cột sống, di chứng của vụ tai nạn xe hơi năm tôi 17 tuổi đã biến mất, trải nghiệm này thật phi thường.
Giờ đây, thay vì tôi cần sự chăm sóc và giúp đỡ của khác, không những tự chăm sóc được cho bản thân mà tôi còn chăm lo cho cả gia đình tôi nữa.
Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu. Tôi đã thoát khỏi nỗi ám ảnh tai nạn cũng như sự dày vò trong đau đớn bệnh tật đã đeo bám tôi nhiều thập kỷ. Đại Pháp đã giúp tôi tìm lại đươc cuộc sống bình yên. Tôi đã vị tha bao dung hơn rất nhiều. Hạnh phúc luôn mỉm cười vì trong công việc tôi luôn nghĩ đến người khác trước.
Becky James / (Ảnh trong bài do tác giả cung cấp) / Tâm Minh (biên dịch) / Theo Daikynguyen