Câu chuyện của một người đã đánh mất 22 năm của cuộc đời của mình vì sa chân vào ma túy, cho đến khi chú Minh tìm được lối thoát nhờ một cuốn Thiên Thư.
Dùng ma túy để chữa bệnh ho
Còn nhớ vào một ngày của năm 1995, tôi bỗng dưng bị ho liên tục. Khi ấy bạn bè đã cho tôi hít một thứ bột trắng, họ nói hít vào sẽ rất nhanh khỏi. Tôi không biết đó là gì, chỉ coi nó như một loại thuốc chữa bệnh, mà không biết rằng mình đã bước một chân vào ngõ cụt, khi vô tình dùng heroin để chữa ho.
Và một thời gian ngắn sau đó, tôi chính thức trở thành một người nghiện ma túy. Để có tiền thoả mãn cơn nghiện, tôi đã làm những việc rất xấu xa như trộm cắp, cướp giật, thậm chí buôn bán ma túy và dụ dỗ người khác đi vào con đường nghiện ngập.
Tuy vậy, tôi cũng tận mắt chứng kiến rất nhiều thảm kịch do ma túy gây ra, như có người thì nhiễm HIV, có người sốc thuốc đến mất mạng, có người muốn cai mà không thể cai nổi nên tuyệt vọng mà tự sát… Có những lúc tôi rất hối hận vì đã đẩy mình vào tuyệt lộ khi tiền bạc, sức khỏe và cả nhân phẩm đều đã vô cùng sa sút. Gia đình cũng vì tôi mà bị ảnh hưởng rất nhiều. Tôi không muốn sống tiếp như vậy nữa, nên đã quyết tâm phải cai nghiện cho bằng được.
Tôi cũng có chút bản lĩnh, nên đã tự cai được ở nhà, nhưng lại không giữ vững bản thân nên tái nghiện. Tình trạng ấy cứ lặp đi lặp lại, rồi cuối cùng tôi cũng phải đi cai nghiện bắt buộc.
Tôi vào trại cai nghiện hai năm. Cuộc sống khi ấy vô cùng khổ sở, nhưng tôi cũng học được thêm nhiều kiến thức bổ ích, cũng như giúp tôi có thêm quyết tâm đoạn tuyệt với ma túy.
Không thể thoát khỏi sự kỳ thị của mọi người
Rồi tôi trở về nhà với khát vọng được làm lại cuộc đời, có một công việc chân chính và sống một cuộc sống có ích. Tôi đã bỏ cả thuốc lá, rời xa đám bạn bè xấu, và rất chăm chỉ làm việc. Tưởng chừng cuộc đời tôi từ đó sẽ là những ngày tháng tươi đẹp…
Nhưng dù tôi có cố gắng đến đâu, thì gia đình, xóm giềng và chính quyền địa phương cũng vẫn coi tôi như một đối tượng có tiền án tiền sự, một con nghiện trong diện quản lí. Gia đình luôn kiểm soát gắt gao và nghi ngờ chuyện chi tiêu của tôi, còn họ hàng thì thường hỏi những câu như “Hồi này cháu ra sao? Có còn nghiện ngập nữa không?”
Tôi trải qua 10 năm sống trong cay đắng, nhận lấy toàn những ánh mắt dò xét nghi hoặc và những lời nói như dao cắt vào tim. Cuối cùng, tôi gục ngã trước áp lực vây quanh, và tôi lựa chọn quay về con đường nghiện ngập như một cách trả thù. Nếu như không ai cho tôi một chút lòng tin, thì tôi chỉ còn có thể dựa vào chính mình thôi. Tôi lại giao du với đám bạn xấu, lại đi đòi nợ thuê, cho vay nặng lãi… bao nhiêu tiền kiếm được, tôi đều đổ vào ma túy. Tôi thậm chí tỏ ra hung hãn hơn trước, để không ai có thể coi thường tôi được nữa.
Cơ duyên biết đến Pháp Luân Công
Nhưng mặc dù vậy, nỗi đau trong lòng tôi cũng không vơi đi. Tôi rất mong có được một lối thoát, nhưng dù đã thử tìm kiếm trong tôn giáo, hay tìm đến những người làm công việc tâm linh, tôi vẫn không thấy điều mà tôi muốn tìm. Cuộc đời tôi cứ thế trôi đi trong vô vọng, cho đến một ngày tôi nhìn thấy một bức tranh có tên là “Nước mắt cô nhi”.
Khi đọc câu chuyện về bức tranh ấy, tôi không thể tin là trong xã hội hiện đại lại có một tội ác kinh hoàng đến thế. Tôi cũng muốn biết những học viên Pháp Luân Công đang bị Đảng Cộng Sản Trung Quốc đàn áp là ai, vì sao phải gánh chịu những đau khổ to lớn như vậy. Tôi vào trang web của Pháp Luân Công, và nhìn thấy một quyển sách có tên là Chuyển Pháp Luân.
Đọc được hơn mười trang sách, bao nhiêu câu hỏi từ trước đến nay tôi luôn tìm kiếm trong vô vọng đều đã có lời giải đáp. Tâm tôi dần lắng lại, mọi thù hận trong lòng cũng theo đó mà tan biến.
Tìm thấy miền tịnh thổ chân chính
Tôi tìm đến hồ Văn Quán, quận Hà Đông, thành phố Hà Nội vì muốn gặp gỡ các học viên Pháp Luân Công, xem họ là những con người thế nào. Trước mắt tôi hiện lên một khung cảnh tường hòa, có rất nhiều người ở nhiều lứa tuổi khác nhau đang cùng luyện công trong tiếng nhạc êm dịu.
Tôi tiến tới bắt chuyện với họ, rồi kể về quá trình 22 năm nghiện ma túy, từng vào tù ra tội như thế nào, đi cai nghiện ra sao. Tôi đã cảm động rơi nước mắt khi họ không những không kì thị tôi, không vì hình hài đáng sợ của tôi mà xa lánh, ngược lại họ rất cảm thông, và nói rằng tôi thật may mắn khi biết tới Đại Pháp. Mọi người đều khuyên tôi bước vào tu luyện. Đó là một cảm giác gần gũi, thân thiện nhất từ bao năm nay mà tôi chưa được cảm nhận. Tôi muốn đóng phí để tập luyện, nhưng họ nói rằng Pháp Luân Công không thu học phí, cũng không quyên góp tiền quỹ.
Sau cuộc gặp gỡ ấy, tôi biết đây chính là con đường tôi tìm kiếm bao lâu nay, là lối thoát duy nhất cho cuộc đời tôi. Tôi trở về nhà, vứt bỏ mọi thứ liên quan đến ma túy và bắt đầu tập luyện. Chỉ sau lần đầu tiên tôi tập 5 bài công pháp của Pháp Luân Công, tôi đã không còn lên cơn nghiện ma túy nữa. Điều này giống như một giấc mơ vậy.
Sau này tôi có duyên được tiếp xúc và chia sẻ với những người cùng tu luyện. Họ đều là những khoa học gia, giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, giáo viên, hoặc đơn giản chỉ là anh xe ôm, chị bán rau ngoài chợ, kể cả có những em bé chỉ mới hai, ba tuổi đã theo cha mẹ tu luyện… Mỗi người có một câu chuyện cuộc đời khác nhau, nhưng chúng tôi đều có một điểm chung, đó là đã tìm được ánh sáng của cuộc đời mình khi gặp Pháp Luân Công.
Tâm tính thay đổi hoàn toàn
Cho đến nay, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được hơn bốn năm. Những tháng ngày tối tăm trước đây đã chìm vào quá khứ. Tôi đã học được cách mở rộng tấm lòng mình, buông bỏ những phiền muộn và oán hận, luôn nghĩ đến Chân – Thiện – Nhẫn để nhắc nhở mình phải sống tốt hơn, biết trân trọng bản thân, và bao dung vị tha với người khác. Khi tôi thay đổi, mọi người xung quanh dường như cũng đã thay đổi cái nhìn đối với tôi. Không ai còn nhắc đến quá khứ đau buồn của tôi nữa.
Tôi thường kể với mọi người, rằng tôi đã từng có 22 năm vướng vào ma túy, đã từng đi tù, đi cai, đã làm ra vô số việc xấu xa, nhưng nhờ tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã trở thành một con người ngay chính và lương thiện, hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ. Những di chứng do ma túy để lại trên thân thể tôi, như chứng mất ngủ kéo dài, trí nhớ kém, bệnh viêm gân khuỷu tay cũng không còn.
Lời cảm tạ sâu sắc đến Người sáng lập Pháp Luân Công
Tôi vô vàn cảm tạ ân đức của Sư Phụ. Nhờ có Ngài, tôi đã bước ra khỏi bóng tối của ma túy. Ngài đã vớt tôi lên khỏi địa ngục, ban cho tôi cơ hội được làm người một lần nữa, được sống một cuộc sống ý nghĩa nhất. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho câu chuyện của tôi. Mong rằng những người đang cùng cảnh ngộ với tôi khi trước cũng sẽ tìm thấy cho mình một lối về. Tôi chúc mọi người luôn bình an
Vũ Quang Minh, sinh năm 1970, hiện đang sống tại phường Thanh Xuân Bắc, Quận Thanh Xuân, Hà Nội. Số điện thoại của tôi là 0918 385 774.