Tác giả: Nhan Văn
[ChanhKien.org]
Tất cả chúng sinh bước đi trong cõi phàm trần, nhìn thì thấy bình thường, nhưng không ít người có duyên Phật, duyên Đạo. Trong luân hồi họ đã vô số lần chuyển sinh, làm sao biết được đang chờ đợi cơ duyên để gặp người truyền Pháp, truyền Đạo.
Trong các triều đại của Trung Quốc đều xuất hiện không ít cao nhân đắc Đạo tu luyện ẩn cư trên núi, khi họ đi qua đường phố, ngõ hẻm, khu chợ, gặp nhân duyên an bài họ sẽ triển hiện thần thông, hoặc là để mọi người trực tiếp cảm thụ được tiên thuật tinh diệu, đạo pháp cao thâm, hoặc muốn giúp mọi người hiểu rằng con người vốn dĩ có thần tính, tu luyện thần thông thuật loại vốn dĩ là điều mà ai cũng làm được. Bài viết này giới thiệu những giai thoại dân gian trong cuốn hồi ký thời nhà Tống Di Kiên Chí.
Người tu Đạo tuỳ hứng kê đơn thuốc, bệnh nhân uống xong bay lên được
Những năm Thuần Hy triều đại Nam Tống, có một vị quan ở quận Bà Dương nói rằng ông thông gia với ông là Hạng Quốc Hoa, khi còn nhỏ đã có một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Lúc ông 8,9 tuổi, trên cánh tay xuất hiện một cái nhọt độc, đã tìm hơn chục thầy thuốc ngoại khoa giỏi cũng không chữa khỏi. Sau đó cha mẹ đưa ông đi du ngoạn, tình cờ gặp một người tu Đạo.
Đạo sĩ này cao 7 thước (hơn 2m), mặt to miệng rộng. Cha của Hạng Quốc Hoa là người hiểu biết, cho rằng người này tướng mạo phi phàm, quyết không phải là người ở thế gian, liền tiến về phía đạo sĩ cúi đầu hành lễ. Lúc này, đạo sĩ dừng bước, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bị bệnh trước mặt.
Đột nhiên, đạo sĩ dường như nhớ tới điều gì và hỏi: “Các vị sao không cho cậu bé uống tứ vật thang [1]?” rồi tới trước mặt cầm lấy tay Hạng Quốc Hoa, vừa nhè nhẹ thổi, vừa xoa nhẹ và ấn vào. Cha của Hạng Quốc Hoa muốn bày tỏ lòng biết ơn, chủ động mời đạo sĩ tới nhà uống rượu làm khách, nhưng ông thẳng thừng từ chối, rồi rất nhanh biến mất trong đám đông.
Về tới nhà, cha Hạng Quốc Hoa theo lời đạo sĩ, cho cậu uống tứ vật thang. Ba năm sau, cái nhọt độc đã lành, nhưng vẫn uống thuốc đó. Tới mùa xuân, những cây liễu bên ngoài nhà phát triển tươi tốt, thu hút một chú chim non bay tới đậu trên cành cây. Hạng Quốc Hoa còn nhỏ, thấy rất vui mừng bèn muốn đi bắt chim. Tiếc là cành cao quá không với tới được.
Cậu ta vừa động niệm đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, bay lên như một chiếc lông vũ, rồi hạ xuống cành cây. Từ đó về sau, cơ thể cậu bắt đầu trở nên nhẹ nhàng phiêu phiêu, chỉ cần nghĩ muốn đi tới đâu, lập tức có thể bay lên. Dù khoảng cách xa gần, chỉ nháy mắt là tới. Có lúc cậu còn bay lên không trung trên chín tầng mây, nhìn thấy hạc tiên bay bên dưới mình. Cậu sợ mình bay quá cao không quay về được, cũng lo lắng người khác biết rồi sẽ mách cha mẹ, gây phiền nhiễu, nên không dám tuỳ ý bay loạn nữa.
Cha mẹ cậu không biết về việc này, nhưng một người thân của cậu tình cờ nghe thấy. Vào một năm Tết Nguyên tiêu, người họ hàng không tin cậu có thể bay, cố ý đùa giỡn cậu và nói: “Nghe nói cậu có thể lên trời hành tẩu, muốn tới đâu liền tới đó, tối nay phủ Ninh Quốc hoa đăng rất đẹp, cậu không đi xem à?” Hạng Quốc Hoa nghe rồi, cười đáp lại: “Có gì khó đâu!” rồi lập tức đứng dậy, bay lên không trung. Cậu giống như mọc cánh, rất nhanh đã bay đi xa rồi.
Nửa đêm canh ba, cậu trở về nhà, kể cho cha mẹ và người họ hàng nghe những gì cậu thấy trên đường, sau đó người họ hàng phái người đi kiểm chứng, phát hiện những gì cậu nói không sai điểm nào. Vài năm sau, có người tới thăm Hạng Quốc Hoa, nhìn thấy tướng mạo cậu cao lớn bất phàm, đã có chút giống người tu Đạo rồi.
Liên Hoa Tử gặp tiểu đạo sĩ nhảy tường đi vào động tiên
Năm cuối thời Thiệu Hưng, ở huyện Ngân, Chiết Giang có một thanh niên họ Liên, suốt ngày sống cuộc sống phóng đãng không biết ước thúc. Anh ta ngày thường rất thích uống rượu, mỗi lần uống nhiều rượu rồi liền cài hoa lên đầu, sau đó điên điên rồ rồ đi trên đường vừa đi vừa hát. Người dân địa phương không thích anh, và họ đối xử với anh ta như kẻ ăn mày, còn đặt anh ta biệt danh “Liên Hoa Tử”.
Gần làng có một ngôi nhà cũ bỏ hoang, trông có vẻ đã dột nát, tương truyền bên trong có ma quỷ, vì vậy không ai đám vào. Một hôm, Liên Hoa Tử đi qua nơi đây. Anh ta đã uống nhiều rượu, nhờ men rượu tiến vào trong. Khi vào trong nhà, nhìn thấy một vị tiểu đạo sĩ đang ngồi xếp bằng đả toạ, trong tâm anh cảm thấy tôn kính, liền tiến tới trước mặt tiểu đạo sĩ hành lễ, còn bàn luận thuật phi thăng của Thần Tiên đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ nghe anh ta nói, cười không trả lời, sau đó chỉ tay vào tường, chỉ thấy tường mở ra giống như cánh cửa bằng đá. Liên Hoa Tử ngạc nhiên phát hiện bên trong không còn là ngôi nhà đơn giản nữa, mà là một đại điện hùng vĩ, tráng lệ, bên trong có tầng tầng lớp lớp nhà lầu sắp xếp hợp lý. Nhìn xung quanh, cảm giác thấy khí thế phi phàm, vượt xa thế giới trần tục.
Liên Hoa Tử được tiểu đạo sĩ đưa vào trong cung điện, cảm thấy trong đại điện trưng bày, trang trí tinh mỹ, cảnh đẹp như chốn Thần Tiên. Anh nhìn thấy chính giữa tường treo một biển hiệu chữ màu vàng viết “Động thiên chân nhân chi điện”, ở bốn hướng Đông, Nam, Tây, Bắc là bài vị của “Đông Giới Thần Quân”, “Nam Động Thần Quân”, “Tây Thiên Chân Nhân”, “Bắc Cực Chân Nhân”. Một vị mặc trang phục nhà vua ngồi trên điện, những người bên cạnh đều mặc trang phục quan vàng tím. Ở giữa điện là một nhóm Tiên nữ mặc y vũ nghê thường nhảy múa theo khúc nhạc nhẹ nhàng, nhạc công diễn tấu những khúc nhạc thần tiên thanh thoát, uyển chuyển, mỹ diệu giống như thiên nhạc.
Liên Hoa Tử muốn vào trong điện bái kiến, nhưng bị tiểu đạo sĩ ngăn cản. Tiểu đạo sĩ nói: “Muốn bái kiến Chân Nhân thì phải báo trước, ngày mai anh hãy tới”. Họ cùng nhau đi ra ngoài điện, quay đầu nhìn lại, điện thần đã biến mất không thấy, chỉ thấy trước mắt vẫn là ngôi nhà cũ rách nát. Sau đó tiểu đạo sĩ quay lại ngôi nhà, nhảy vào tường và cũng biến mất.
Ngày hôm sau, hai người lại tới điện. Liên Hoa Tử vừa muốn tới bái kiến Chân Nhân trong điện, thì nhìn thấy một người phi ngựa nước đại từ xa tới, truyền tin cho Chân Nhân. Phía sau anh ta không xa, một Tiên nhân khí thái bất phàm ngồi trên kiệu hoa, xung quanh là những người hầu cờ quạt đứng thành hàng tiến về phía trước. Lúc này tiểu đạo sĩ nói: “Đây là Tử Phủ Chân Quan tới bái kiến Chân Nhân”.
Tiểu đạo sĩ đưa cho Liên Hoa Tử một quả dưa chuột, trông có vẻ đã thối rữa. Liên Hoa Tử ngại từ chối, bèn miễn cưỡng ăn. Không ngờ hương vị của quả dưa chuột thật đặc biệt, rất tươi ngon, ngọt ngào. Họ hẹn gặp lại nhau sau năm ngày nữa, từ đó thường xuyên gặp nhau. Nhiều năm về sau, khi Liên Hoa Tử 60 tuổi thì đã không dùng thức ăn chín của nhân gian nữa. Mọi người nhìn sắc mặt của anh hồng hào như một em bé sơ sinh. Anh xem cho mọi người hung cát phúc hoạ đều rất linh nghiệm.
Người bán thuốc gặp đạo sĩ được truyền thụ thuật tịch cốc
Vào thời Bắc Tống, ở thành Biện Kinh (Khai Phong ngày nay) có một thư sinh nghèo tên là Trương Công, tham gia thi cử nhưng không đậu. Vì nhà mẫu thân nhiều đời làm thầy thuốc, anh cũng biết phương thuật, nên ở lại kinh thành mở một cửa hàng thuốc. Một buổi sáng, anh ta vừa ngủ dậy mặc quần áo, chải đầu thì nhìn thấy một đạo sĩ hướng về phía mặt trời mọc đi qua.
Đôi mắt đạo sĩ sáng ngời, và nhìn mặt trời không chớp mắt. Ông đi thẳng vào hiệu thuốc nhìn thấy Trương Công nhưng không chào, cũng không thi lễ, chỉ chỉnh lại y phục rồi ngồi xuống như không có ai ở bên cạnh. Trương Công thấy đạo sĩ ngạo mạn vô lễ, giận dữ hỏi ông ta từ đâu đến. Đạo sĩ đáp: “Anh không cần hỏi nhiều, ta chính là tới tìm anh!”
Trương Công nghĩ thầm: “Kinh thành này bình thường kẻ cả gan làm loạn không ít, không lẽ ông ta là một trong số đó?”, nên không buồn cãi nhau với ông, anh ném ra một xu ý muốn đuổi ông ta đi. Nhưng đạo sĩ cười nói: “Ta trước nay không cầu gì của con người, vì thấy anh có Đạo duyên nên muốn tới dạy bảo. Anh hà cớ gì đuổi ta đi?” Nghe nói như vậy, Trương Công đột nhiên ngộ ra, lập tức chỉnh mũ áo hành lễ, bái đạo sĩ làm thầy.
Sau đó, đạo sĩ giảng cho anh rất nhiều điều về xuất gia tu hành, trong đó đều là những pháp lý thâm sâu vi diệu, từ trước giờ anh chưa từng được nghe. Anh ta áy náy nói: “Trương Công con người trần mắt thịt, suýt nữa bỏ qua kỳ duyên với Đạo tiên, hôm nay may mắn được gặp ngài, nguyện trong cuộc đời này luôn được nghe ngài dạy bảo”.
Đạo sĩ suy nghĩ rồi hỏi anh ta: “Con còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?” Anh ta đáp: “Nhà con nghèo quá, có khi không có cháo mà ăn. Nếu có thể không ăn cơm mà vẫn cảm thấy no, thì đời này không hối hận”.
Ngay khi nói tới đây, một người bán táo đi ngang qua cửa, đạo sĩ gọi người bán táo lại, dùng đồng xu mà lúc trước Trương Công đưa mua bảy quả táo, sau đó nói với anh ta: “Phàm là Thần Tiên đều biết, tịch cốc chỉ là pháp môn tu hành tầng thấp nhất, nếu không ăn cơm, cơ thể sẽ không tích tồn những thứ dơ bẩn, nhưng không sinh ra cặn bẩn, thì không cần bài tiết, có thể như vậy cũng tu đạo được”. Đạo sĩ còn dặn dò anh: “Con muốn tu Đạo, thì không thể gần nữ sắc nữa, con có thể làm được không? Không chỉ không được gần nữ sắc, còn cần đoạn trừ các chủng niệm thế tục, chỉ như vậy mới có thể đắc Đạo thành Tiên”.
Ông cầm bảy quả táo trong tay, nhìn kỹ lưỡng, rồi thổi vào một hơi, sau đó đưa cho Trương Công, nói với anh ta: “Con ăn những quả táo này đi, rồi con sẽ không cần ăn nữa. Nếu có người ép con ăn, con có thể ăn chút ít, không sao cả. Đợi tới khi con không muốn ăn nữa, sẽ tự nhiên giống như trước, lại không cần ăn nữa. Khi con ăn bảy quả táo này, bảy giấc mơ của con sẽ được ứng nghiệm, cũng là dùng phương pháp này điểm hoá cho con. Đợi tới khi con hoàn thành nhiệm vụ phụng dưỡng cha mẹ, duyên vợ chồng đã hết, hãy đi tới vách đá dựng đứng của một ngọn núi nổi tiếng tìm một hang động có thể nương náu, sau đó dùng đá bít cửa động lại. Từ đó về sau, con chỉ ở trong đó tu hành. Chỉ trong sáu năm, thân thể con sẽ như ve sầu thoát xác, tiêu diêu ngoài thiên địa. Tới khi đó sẽ như thế nào, ta hiện giờ chưa thể bảo cho con biết được”.
Nói xong, đạo sĩ đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trương Công muốn giữ ông lại, nhưng ông ra khỏi cửa đã không thấy đâu rồi. Sau này, Trương Công ngửi thấy mùi thức ăn là buồn nôn, không muốn ăn. Qua hai năm, anh không hề bài tiết. Anh chỉ cảm thấy bước đi nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, và sinh lực ngày càng tốt. Anh hàng ngày đi quanh tường ngoài thành năm vòng, từ sáng sớm tới tận tối muộn, dù đi cả trăm dặm cũng không thấy mệt.
Gia đình anh không quá tin việc này, ép anh phải ăn. Nhưng chỉ là anh bất đắc dĩ ăn, ăn cũng tương đương những người ăn tốt. Một người bạn của anh nghi ngờ có sự lừa lọc, nhốt anh trong một căn phòng trống, để anh mấy ngày không ăn không uống, anh cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Có người tìm anh để chữa bệnh, anh liền vui vẻ mang thuốc đến đó. Anh ngồi canh giường bệnh nhân suốt 10 ngày rưỡi, không ăn uống mà vẫn bình thường. Khi anh 60 tuổi, thân thể vẫn như thanh niên khoẻ mạnh. Sau đó, mẹ anh mất, người ta không biết anh đã đi đâu nữa.
Nguồn tài liệu: Di Kiên Chí
Chú thích: [1] Tứ vật thang: Một loại thuốc đông y cổ truyền gồm bốn vị thuốc chính là đương quy, xuyên khung, bạch thược, thục địa đem sắc lên.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/280695
Ngày đăng: 07-10-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org