Trước đây, sức khỏe tôi vô cùng yếu, 6 năm dòng dã bố mẹ phải cõng tôi đi các bệnh viện từ địa phương đến Hà Nội để chạy chữa, nhưng đó chỉ là chuyện của 3 năm về trước, giờ thì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, lạc quan và có cái nhìn ý nghĩa về cuộc sống.
Năm 2007 tôi đột nhiên suy yếu không rõ lý do, bố mẹ đã đưa tôi đi khám từ bệnh viện quân y đến bệnh viện đa khoa tỉnh rồi lên bệnh viện Bạch Mai, bệnh viện 108, bệnh viện 103, ban đầu các bác sỹ đều chuẩn đoán tôi không sao, “không sao” nhưng cơ thể tôi cứ yếu mềm, không có chút sức lực, không cẩm nổi bát cơm, đi lại vài bước thì thở dốc, da và khớp đau rát, nổi ban đỏ, ngày nào cũng bị tiêu chảy.
Dòng dã cõng tôi trên lưng, bố tôi cõng tôi lang thang khắp các bệnh viện để khám cho ra bệnh, người ta đi khám ra kết quả có bệnh thì lo lắng, thuốc thang, còn tôi đi khám không ra bệnh lại càng lo lắng hơn, gia đình tôi buồn phiền, chán nản: “thôi bác sỹ cho cháu uống thuốc gì cũng được, còn hơn không làm gì mà sức cháu cứ đuối dần”.
Thân thể tôi cứ thế yếu mềm, không có 1 chút sức lực nào, đau nhức, mệt mỏi, thật không có từ nào diễn tả nổi. Đang ở lứa tuổi đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, tôi mang trong mình nhiều hoài bão, ước mơ muốn cống hiến cho xã hội, cho cộng đồng nhưng giờ đây, đến bát cơm tôi còn không cầm nổi để ăn thử hỏi tôi có thể làm gì được cho bố mẹ, cho gia đình cho xã hội, tôi không dám nghĩ đến ngày tôi có thể trưởng thành, ra trường, đi làm và 1 tương lai như bao bạn cùng trang lứa khác.
Tôi luôn tự hỏi “tại sao lại là tôi, tại sao tôi lại phải chịu nỗi đau như vậy trong khi tôi còn chưa kịp hiểu gì về cuộc sống”. Những suy nghĩ không có lối thoát, những câu hỏi không có lời giải đáp cứ bủa vây trong tôi làm tính nết tôi trở nên khó chịu, hay bực dọc, cáu gắt, tôi khép lòng và ít trò chuyện với mọi người hơn.
Tây y không được thì chuyển sang đông y, thuốc nam, ngoại cảm, khí công trị bệnh. Cuối cùng, sau một năm trôi nổi, lang thang ở các bệnh viện, thầy lang, thầy cúng, các nơi trị bệnh, tôi cũng ra bệnh.
Bệnh viện Bạch Mai và nhà ngoại cảm đều đưa ra kết luận là tôi bị Lupus ban đỏ hệ thống, không có thuốc chữa khỏi, phải điều trị theo phác đồ và uống thuốc cả đời. Bệnh này phát bệnh theo đợt, đợt sau nặng hơn đợt trước, uống thuốc chỉ có tác dụng ức chế, giảm bớt cơn đau.
Uống thuốc Tây thì đỡ đau chỗ này nhưng lại chuyển sang có vấn đề ở chỗ khác, thực phẩm chức năng thì dùng hàng thùng mà vẫn không có khá hơn.
Quãng đường để khám ra bệnh đã gian nan, quãng đường để chữa nó cũng gập ghềnh không kém.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi nghĩ mình không qua nổi trong năm nay, tôi đã có ý định viết thư để lại cám ơn gia đình, cám ơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi cho đến ngày hôm nay, cũng là lời xin lỗi tới bố mẹ bởi từ khi sinh ra tôi chưa báo đáp cho bố mẹ được điều gì mà chỉ gây thêm khánh kiệt về tài chính, vất vả và đau buồn cho bố mẹ.
Tôi đợi đến ngày sức tàn lực kiệt. May thay trong những ngày đó, tôi có vào mạng internet và tình cờ thấy video Sư Phụ luyện bài công pháp số 5 – Thần Thông gia trì Pháp của môn Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy đẹp và bình yên lạ thường, tôi đã bắt chước Thầy ngồi và tập theo, cũng bởi 1 phép lạ, khi tôi bắt chước videoThầy tập xong bài 5 thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái vô cùng, tôi rất thích nhìn Thầy tập.
Từ đó, hằng ngày tôi đều mở video Sư Phụ tập 5 bài công pháp và bắt chước tập theo ngày 2 lần sáng tối, đồng thời tôi cũng lên mạng tìm hiểu thêm về môn tập và thấy trên mạng có nhiều bài chia sẻ về tác dụng thần kỳ đối với khả năng trị bệnh của môn tập, tôi càng có thêm động lực và hy vọng về 1 cuộc sống không phải khổ sở vì bệnh tật.
Điều tuyệt vời nữa mà tôi nhận thấy là môn tập còn dạy người ta tu tâm, làm người tốt, sống và hành xử theo nguyên lý CHÂN THIỆN NHẪN được viết trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân, những điều Sư Phụ Lý Hồng Chí viết đã chỉ ra cho tôi chân lý và thiên cơ rộng lớn về vũ trụ, nhân thể sinh mệnh khiến thế giới quan của tôi được thăng hoa rất nhiều, tôi kết hợp đọc sách và tập 5 bài hằng ngày.
Cứ thế, sau 1 tháng tôi dần khỏe lên, tinh thần phấn chấn và cảm thấy bản thân không cần trợ giúp từ bất kỳ loại thuốc nào nữa. Tôi chính thức không phải dùng thuốc từ đó cho đến nay và sức khỏe vô cùng tốt, tốt hơn cả lúc tôi chưa bị bệnh.
Có một điều rất quan trọng nữa tôi muốn chia sẻ với các bạn
Khi mới bắt đầu tìm hiểu và tập Pháp Luân Công trên mạng, bạn tôi có bảo tôi “đừng tập môn này, môn này bị đàn áp ở Trung Quốc đấy”, tôi mơ hồ không biết thông tin thế nào, cũng e ngại vì 2 chữ “đàn áp”, nhưng lúc đó cũng chẳng còn phương cách nào cứu chữa nữa và kiểm nghiệm ở chính bản thân tôi mới bắt chước tập thử đã thấy thân thể nhẹ nhàng, đầu không đau như trước.
Tôi quyết định tìm người học trước môn này để hỏi và tìm hiểu thêm qua các trang mạng chính thống của môn này.Thật may mắn, tôi đã không bỏ lỡ tia hy vọng và cơ duyên trân quý này. Đơn giản, Pháp Luân Công bị đàn áp ở Trung Quốc có 3 nguyên nhân cơ bản:
- Lòng ghen ghét: Từ năm 1992 đến năm 1999 số người tham gia luyện tập đã là 100 triệu người, trong khi đó số Đảng viên chỉ có 60 triệu người (tức lớn hơn nhiều số Đảng viên), trong số Đảng viên này có 20 triệu người là học viên Pháp luân công. Điều này mang lại nỗi ghen ghét cho nhà lãnh đạo ở Trung Quốc lúc đó là Giang Trạch Dân.
- Sự đố kỵ: Những ai tập Pháp Luân Công đều có một cuốn sách để đọc, đó là sách Chuyển pháp luân, đây là một cuốn sách về tu luyện khí công, giúp người ta nâng cao tâm tính. Giang Trạch Dân nhận thấy rằng các học viên đọc cuốn sách này rất xem trọng và tuân thủ theo sách rất nghiêm túc. Người ta ca ngợi Pháp Luân Công cùng Sư Phụ là Lý Hồng Chí giúp cải thiện sức khỏe mà chẳng có ai ca ngợi chức Tổng Bí Thư của ông ta, đã khiến sự đố kỵ trong Giang Trạch Dân dâng cao.
- Mâu thuẫn về ý thức tư tưởng: giữa Pháp Luân Công tin vào Thần Phật, sống hòa ái từ bi, không làm điều xấu còn ĐCSTQ không tin có Thần Phật, dùng bạo lực để cai trị dân, việc gì cũng dám làm.
Qua đây, tôi cũng muốn chia sẻ với các bạn khi mới biết về Pháp Luân Công và nghe về cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc hãy tự mình kiểm chứng thông tin hoàn toàn công khai qua các trang mạng, tôi tin các bạn đều có chính kiến riêng của mình.
Ngày 21/7/2013 tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhìn lại quãng đường đã đi qua, tất cả cảm xúc lại dâng trào trong tôi, khó có thể dùng lời nào để bày tỏ hết được lòng biết ơn với sự từ bi của Sư Phụ Lý Hồng Chí – Người đã cứu vớt tôi từ chỗ chết trở về mà tôi chưa một lần được gặp mặt nói lời cám ơn.
Tôi tình nguyện hướng dẫn tất cả mọi người tập và tìm hiểu Pháp Luân Công. Tài liệu học chính của Pháp Luân Công là cuốn sách Chuyển Pháp Luân và video hướng dẫn tập 5 bài công pháp nhẹ nhàng có thể tải miễn phí trên trang mạng phapluan.org hoặc các bạn trực tiếp liên hệ với tôi.
Chúc các bạn mọi điều may mắn và đừng bỏ qua điều may mắn này khi đã đọc bài chia sẻ này, hãy thử tìm hiểu biết đâu có thể tháo gỡ những khúc mắc khó khăn trong cuộc sống của bạn.
Tôi tên Nguyễn Thu Trang, 25t, Bắc Ninh. (01672647475)
Clip Liên Quan: bí quyết để cô gái trẻ vượt qua căn bệnh lupus ban đỏ.
Chia sẻ của bạn : Nguyễn Thị Hằng, Mỹ Hào, Hưng Yên