Cô Ann Teurlings sinh ra và lớn lên ở Halle, Bỉ – trong một gia đình truyền thống chuyên làm về thiết kế nội thất. 30 năm trước, chấn thương nghiêm trọng sau một tai nạn xe hơi đã khiến cô phải chịu đựng những cơn đau mãn tính trong nhiều thập kỷ. Dưới đây là câu chuyện phục hồi kỳ diệu của cô nhờ một cơ duyên hết sức tình cờ.
“Mẹ chạy được rồi! Mẹ có thể chạy được rồi!”, Elly, đứa con gái 11 tuổi của tôi la lên.
Elly chưa bao giờ thấy tôi chạy. Cả đứa con gái 28 tuổi của tôi cũng chưa bao giờ thấy điều đó. Không những không thể chạy mà đi bộ đối với tôi cũng rất khó khăn. Tất cả là do vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng diễn ra cách đây 30 năm.
Tuy nhiên, vào tháng 7/2016, sau một trải nghiệm thay đổi cuộc đời, tôi đã có thể tham gia một cuộc diễu hành ở Berlin và đi bộ gần 9km, một việc không thể tưởng tượng trước đây.
Tai nạn xe hơi và di chứng theo sau
Năm 24 tuổi, tôi bị thương nghiêm trọng sau một vụ tai nạn và hôn mê suốt một tuần sau đó. Chân tôi bị thương nặng đến nỗi các bác sĩ nghĩ tôi cần phải cưa chân. Tuy nhiên, may mắn là điều đó đã không xảy ra. Trong tình trạng hôn mê, nhiều lần tôi bị hoán đổi giữa sự sống và cái chết, thậm chí một lần tôi còn thấy một số bậc thang dẫn tới nơi có lẽ là Thiên đàng.
Khi ra khỏi trạng thái hôn mê, tôi cảm thấy mình như một người 70 tuổi, kiệt sức và đau đớn khắp thân. Cho dù là nằm, ngồi, hay di chuyển cũng đều đau. Trong cả một năm trời, tôi không thể đi lại mà không có sự hỗ trợ của nạng, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Bằng cách nào đó, tôi đã học cách sống với nỗi đau triền miên, cố gắng vượt qua nó bằng cách giữ cho tinh thần của mình ở mức nhẫn chịu cao hơn.
Trải nghiệm trong khi hôn mê và việc không bị mất hai chân đã cho tôi niềm tin rằng hẳn phải có một cơ chế tự phục hồi trong cơ thể con người, và rồi cuối cùng tôi sẽ hồi phục hoàn toàn. Với suy nghĩ đó, tôi từ chối bất kỳ loại thuốc nào, và điều đó khiến cho cuộc sống của tôi trở nên rất khó khăn.
Những người xung quanh không thể hiểu tôi và nghĩ tôi thật kỳ quặc. Dần dần, tôi mất hết niềm tin vào mọi người và trở nên bướng bỉnh, đau khổ và cô độc. Tôi ngoan cố đến độ khi một người quen cố gắng đưa cho tôi cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách sau này đã thay đổi cuộc đời tôi, nhưng tôi đã từ chối cô ấy.
Nỗi đau dai dẳng 30 năm được chữa lành trong 4 tháng
Vài năm trước, Elly, con gái tôi gặp một cô bé tên là Lucia ở trường và hai đứa trở thành bạn thân. Mẹ Lucia là người tu luyện Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa của Trung Quốc. Cô ấy nghe được chuyện của tôi từ Elly và đã gọi cho tôi. Cô muốn nói với tôi về khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) nhưng tôi không muốn gặp cô ấy. Tuy nhiên, mẹ Lucia rất kiên nhẫn. Trong khoảng ba năm, cô ấy nhiều lần cố gắng giới thiệu Pháp Luân Công với tôi, nhưng lần nào tôi cũng từ chối.
Một buổi chiều, Elly và tôi đi xem một chương trình Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun, một buổi biểu diễn múa cổ điển Trung Hoa ở New York. Elly thích thú đến mức quyết định sẽ đi học múa cổ điển Trung Hoa, vì vậy con bé đã tham gia một khóa trại hè. Tôi cũng đi cùng con bé.
Tưởng chừng không thể, nhưng không lâu sau, Elly đã có thể múa như một vũ công thực thụ, và con bé cũng học nghệ thuật vẽ tranh Trung Hoa. Điều đó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi đã nói chuyện với giáo viên ở đó, cô cũng là một học viên Pháp Luân Công. Cô chia sẻ với tôi, cuốn sách chính của Pháp Luân Công – Chuyển Pháp Luân, chứa đựng các bài giảng dựa trên nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, là một cuốn sách rất uyên thâm.
Điều này làm tôi tò mò, vì vậy tôi đã đến thăm nhà Lucia và mẹ cô bé đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi bắt đầu đọc, ngay lập tức tôi nhận ra đây chính xác là những gì tôi cần. Tôi tiếp tục đọc và đọc. Vì mẹ Lucia nói tôi cần phải đọc đi đọc lại để hiểu thấu được các nguyên lý uyên thâm, nên tôi đã đọc nó nhiều lần.
Đó chỉ là sự khởi đầu
Bốn tháng sau, tất cả những cơn đau trên thân thể tôi đã biến mất. Tôi gần như không thể tin được. Tôi đã rất ngạc nhiên vì 30 năm đau đớn đã biến mất chỉ nhờ việc đọc sách. Điều đó khiến tôi tò mò hơn về Pháp Luân Công, vì vậy tôi cũng bắt đầu tập luyện các bài công pháp.
Một điều kỳ diệu khác mà tôi được sáng tỏ là những nấc thang lên Thiên đường mà tôi thấy trong cơn hôn mê cũng được nói đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân.
Nhận thấy những thay đổi trong tôi, nhiều người bạn của tôi cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, vì họ đều biết tình cảnh của tôi trước đây. Tôi cảm thấy rất may mắn khi gặp được Pháp Luân Công. Tôi thực sự cảm ơn người sáng lập Pháp Luân Công, Sư Phụ Lý Hồng Chí, về tất cả những gì Ngài đã trao cho tôi.
Giờ đây tôi đã có thể chạy
Một thời gian sau, trong khi tham gia một trại hè khác ở Đức với Elly, tôi được hỏi rằng có muốn tham gia một cuộc diễn hành ở Berlin không. Tôi không biết cuộc diễn hành này có nghĩa gì mà chỉ nghĩ là một chương trình cho trẻ em, vì vậy tôi đã đồng ý.
Lần đó có khá nhiều người tham gia và tôi đã biết mục đích của cuộc diễn hành là để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại tàn bạo đối với các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc và cũng để thể hiện vẻ đẹp của môn tu luyện. Điều đó khiến tôi có động lực đứng lên vì công lý cho những người vô tội ở Trung Quốc đang phải đối mặt với cái ác.
Tôi cố gắng đi cuối đoàn diễn hành để trường hợp không thể theo kịp thì tôi sẽ không làm phiền đến bất cứ ai. Hóa ra đó là một cuộc diễn hành dài. Tôi đi theo những người đằng trước, và trước khi tôi nhận ra, một vài giờ đã trôi qua. Tôi rất ngạc nhiên vì tôi có thể đi bộ xa đến vậy.
Sau đó, một người đàn ông đến và nói tôi đi quá chậm, cần phải di chuyển nhanh hơn nếu không tôi sẽ bị bỏ lại phía sau. Ngay lập tức tôi cảm thấy mất thăng bằng và mỗi bước trở nên khó khăn hơn. Bạn tôi cổ vũ tôi. Rồi người đàn ông đó lại trở lại và yêu cầu tôi đi nhanh hơn. Tôi đột nhiên cảm thấy kiệt sức và cần nghỉ ngơi. Tôi thấy đoàn diễu hành càng ngày càng xa tôi hơn.
Sau đó, tôi đột nhiên nghĩ đến những lời dạy trong cuốn Chuyển Pháp Luân và tự nhắc mình về mục đích của buổi diễn hành. Với suy nghĩ đó, năng lượng trong tôi đã quay lại. Tôi bắt đầu đi tiếp, từng chút một, khoảng cách giữa tôi và đoàn diễn hành đã gần hơn, cuối cùng tôi đã có thể bắt kịp.
Toàn bộ trải nghiệm đó đã mang lại cho tôi những lợi ích to lớn. Trước cuộc diễn hành, mặc dù những cơn đau đã không còn, nhưng co thể tôi vẫn luôn còn chút nặng nề. Tuy nhiên sau buổi hôm đó, sự nặng nề ấy đã hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, Elly và tôi tham gia một cuộc diễn hành khác ở Munich. Trong buổi diễn hành đó, tôi cảm thấy rất thoải mái và đi đến cuối cùng mà không gặp vấn đề nào. Elly đi bên cạnh tôi, con bé rất ngạc nhiên vì tôi có thể đi nhanh như vậy.
Trên đường về khách sạn, chúng tôi cần liên lạc với nhóm. Họ đã đi trước, vì vậy tôi đột nhiên chạy theo mà không suy nghĩ gì. Đó là khi Elly la lên, “Mẹ chạy được rồi! Mẹ có thể chạy được rồi!” Con bé đã quá vui mừng.
Nhìn thấy những thay đổi lớn trong tôi, Elly cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Con bé hiểu khá tốt những đạo lý trong cuốn Chuyển Pháp Luân và tự thực hành nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.
Lòng tôi tràn đầy sự biết ơn vì tôi đã có một cuộc sống mới và được thấy con gái lớn lên khỏe mạnh. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình với những người giống tôi và hy vọng rằng, nhiều người hơn nữa sẽ được hưởng lợi ích từ môn tu luyện tuyệt vời này.
Hồng Liên, theo NTDTV
- Trải nghiệm kỳ diệu của một vị trưởng bối VTV sau 480 ngày thực hành Pháp Luân Công
- Sự phục hồi kỳ diệu của Thượng Tá, giảng viên võ thuật Học viện Phòng Không