Từ thuở nhỏ tới lớn, tôi rất khoẻ mạnh. Chính vì vậy khi chứng kiến người nhà, những người xung quanh mình phải chịu đau khổ, bệnh tật tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ như họ, mình không thể bị bệnh hay yếu đuối như vậy được. Liệu có ai có suy nghĩ giống như tôi không? Nhưng cuộc đời không như mong đợi khi chuẩn bị bước vào tuổi 30 mọi thứ như sụp đổ và tôi hoàn toàn choáng ngợp khi nghĩ rằng mình sắp bị bại liệt! Song thật may mắn, lúc suy sụp nhất, bi quan nhất chính là lúc tôi “bắt gặp ” Pháp Luân Công. Cuộc đời tôi đã thay đổi. Tâm và thân đã được cải biến hoàn toàn!
Tôi đắc Pháp vào năm 2014, trước khi đắc Pháp tôi bị bệnh trĩ, đau đầu kinh niên, có hiện tượng đau dạ dày, còn các bệnh lặt vặt như Á sừng, mề đay,…và nặng nhất là bị lệch đĩa đệm, gai đốt sống lưng. Trước khi mang bầu đứa con thứ 2, tôi bị thoát vị đĩa đệm, sau khi sinh em bé được 3 tháng vì quá đau đớn, đêm không ngủ được, bên chân phải của tôi nếu nằm nghiêng sang phải thì đau từ thắt lưng cho đến bàn chân. Tôi nói rằng đau như rắn cắn, đứng 15 phút là không trụ vững nữa, mắt cứ thâm quầng, môi tím tái. Cứ như vậy, cho đến một hôm đi chụp phim Xquang thì bác sỹ bảo bị lệch đĩa đệm, cần phải đi kéo. Tuy nhiên đó chỉ là giải pháp tức thời. Còn mổ thì không có kinh phí để mổ, con thì quá nhỏ, mà chưa chắc đã khỏi kết quả là 50/50.
Tôi rất chán nản, mới 28 tuổi mà đầu óc cứ tưởng tượng cảnh nằm liệt tại chỗ, phải để cho gia đình nhà chồng chăm sóc. Tôi rất sỹ diện và tự ái rất lớn, không thể để như vậy được. Một đêm tôi nói với chồng “Anh ạ! Nếu em phải nằm một chỗ thì thà để em uống thuốc chết cho rồi chứ sống mà để người khác phục vụ mình thì em chịu không nổi”. Chồng bảo “Nói rờ rờ, thiếu chi cách mà suy nghĩ lung tung”.
Thế rồi một ngày đã thay đổi cuộc đời tôi, đó là một ngày cuối tháng 10/ 2014, tôi xuống Vinh, đến chỗ mẹ đẻ để chuẩn bị đi khám thì một chị bán hàng cùng mẹ nói với tôi về vấn đề người ta chữa bệnh bằng cách luyện khí công. Khí công là gì? Tôi chưa bao giờ nghe thuật ngữ này, tôi “Bán tín bán nghi”, không tin lắm! Tôi bâng quơ, phớt lờ đi. Sau đó chị ấy đưa cho tôi cuốn “Sức khỏe là vàng”, tôi từ chối bảo “Khi khác”. Nhưng chị ấy nhất quyết bỏ vào túi của tôi và bảo “Cứ đọc đi”.
Tôi miễn cưỡng nhận về nhà. Thế nhưng khi về nhà cứ thôi thúc tôi đọc đi. Tôi đọc và tôi thích ngay môn khí công này vì tôi thấy người ta nói đến dạy đạo đức, làm người tốt. Tôi gọi điện cho chị ấy mua giúp tôi cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”.
Tôi đợi mãi, vài hôm lại gọi “chị mua cho em chưa? Gửi cho em với”.
Và rồi đến tháng 11/2014, khi chồng tôi đưa cuốn sách về. Cầm trên tay tôi thấy ấm áp, gần gũi vô cùng, quyển sách màu xanh và cách bọc sách bằng giấy bóng khiến tôi mơ hồ hiểu sách rất quý. Mở sách ra, nhìn ảnh Sư Phụ vừa gần gũi, thân quen và ấm áp. Nhưng lúc ấy tôi không để ý lắm mà tôi đọc Luận Ngữ và mục lục. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều về bệnh tật. Chỉ thấy rất thích các mục lục ấy . Chỉ thắc mắc một điều, sao không có hình ảnh dạy các động tác nhỉ. Thôi đọc để xem đã. Vậy là tôi đọc, đọc và đọc, vừa bế con trên tay vừa đọc không có dứt ra được, càng đọc càng thích, vừa đọc vừa sợ hết mất quyển sách. Tôi đọc 3 hay 4 ngày gì đó là hết quyển sách. Tiếp đó một suy nghĩ rằng “Ta sẽ đọc lại quyển sách”. Tất cả các câu hỏi mà tôi thắc mắc trong cuộc đời đã được khai mở, giải đáp tất cả. Tôi nhẹ nhõm và một tâm muốn tu luyện môn này. Rồi tôi lần theo số điện thoại trong cuốn “Sức khỏe là vàng” hỏi “Tình nguyện viên” để hướng dẫn cách học. Và tôi đã được một đồng tu ở cùng Huyện đến hướng dẫn luyện công và copy tất cả các kinh sách của Sư Phụ cho tôi.
Vào một hôm tôi luyện công bài 2, khắp vùng bị lệch đĩa đệm đau không chịu nổi, tôi phải nín thở. Nhưng cứ nghĩ Sư Phụ đã chịu vô số nghiệp cho rồi, một chút này có nghĩa gì đâu. Vừa nghĩ như vậy xong là hết đau, mồ hôi vã ra như tắm.
Sau đó tôi còn được Sư Phụ tịnh hóa cho rất nhiều lần, một đêm tôi đau bụng đi ngoài mấy lần, nhưng không thấy mệt mà khỏe ra. Nằm xuống tôi nói với Sư Phụ rằng “Sư Phụ, Sư Phụ đang tịnh hóa cho con, con không sợ”. Vừa lúc đó tôi cảm nhận được một bàn tay to, ấm áp vuốt từ trên vai xuống vùng thắt lưng. Vậy là tôi hết đau bụng và đêm hôm đó tôi ngủ rất ngon.
Một lần, vì mới tu nên tôi có phần chấp trước vào bệnh tật, tôi sờ vào chỗ xương bị lệch, tôi nghĩ mình đã hết bệnh rồi, sao mà xương vẫn chưa về chỗ cũ nhỉ. Tôi nghĩ chắc là Sư Phụ để cho mình mất đi chấp trước về bệnh và nâng cao ngộ tính . Rồi mấy hôm sau, tôi có một cảm giác như ai đang dùng ngón tay nấn nấn chỗ xương lệch ra chỗ sau lưng. Tôi hiểu được rằng Sư Phụ đang điều chỉnh cho mình.
Rồi thời gian qua đi, tôi cũng không bận tâm gì đến bệnh tật nữa và hoàn toàn đã khỏi tất cả mọi bệnh tật. Tôi trở nên khỏe mạnh, tính cách thay đổi rõ rệt, tâm và thân biến đổi hoàn toàn. người nhà cũng cảm nhận được điều này. Trước đây tôi rất bảo thủ, nóng tính, hay cãi lại và thường thể hiện ra ngoài những gì không thích, hoặc có nhẫn nhịn thì trong tâm hết sức tức giận.
Trên đây là một chút chia sẻ của tôi về trải nghiệm về huyền năng của Đại Pháp và những lợi ích đạt được nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi hi vọng rằng những ai đọc được chia sẻ của tôi sẽ hiểu về môn tu luyện Phật Gia này, hi vọng người có thiện duyên sẽ đắc Pháp, người hiểu chưa rõ hay hiểu sai về Pháp Luân Công sẽ chuyển biến suy nghĩ. Và mong rằng tất cả mọi người được hưởng lợi ích và phúc báo! Hợp thập!
Các bạn muốn tìm hiểu Đại Pháp hãy gọi cho Ngọc nhé ĐT 0979 24 6363
Lưu Thị Bích Ngọc, Nghệ An, năm 2017.
Học viên Pháp Luân Công tại Nghệ An đang luyện Công – 12.2016: