Nỗi đau lớn dần khi lần lượt chứng kiến hai con mắc bệnh tự kỉ
Khi đứa con đầu tiên chào đời, tôi cũng như những người mẹ khác, đã vô cùng xúc động và vui mừng. Thế nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu, khi vợ chồng tôi phát hiện ra cháu bị tự kỉ. Dù tôi đã cho cháu đi khám, uống thuốc nhưng tình trạng cháu không có gì thay đổi. Nuôi nấng cháu rất vất vả, nên tận tám năm sau, chúng tôi mới dám sinh thêm một bé gái. Bao kì vọng lại sụp đổ trước mắt vợ chồng tôi khi cháu cũng có biểu hiện tự kỉ giống như anh mình.
Từ khi ấy, gia đình tôi vắng hẳn những tiếng cười, chỉ còn lại khổ đau luôn cố kìm nén trong lòng mỗi người. Chồng tôi suy sụp hoàn toàn. Anh không còn muốn động tay làm bất cứ việc gì, thường xuyên uống rượu say xỉn, rồi buông lời trách móc dằn vặt tôi. Tôi góp ý với anh cũng không ích gì, có khi còn bị anh đánh chửi nặng nề.
Đau lòng khi nhìn con cái bệnh tật, lại phẫn nộ khi thấy chồng nát rượu bê tha, tôi không biết trút vào đâu, nên mang đầy oán hờn khi đối đãi với mẹ chồng và gia đình chồng. Vì tôi không phải với họ, nên cũng không nhận được sự cảm thông chia sẻ nào cả. Nhìn bên ngoài, tôi rất hung dữ mạnh mẽ, nhưng nỗi cô đơn trong lòng tôi khi ấy khó có thể nói thành lời.
Hành trình dài tìm cách chữa bệnh cho con
Khi con gái được 24 tháng tuổi, tôi đưa cả hai anh em ra Hà Nội để tìm cách chữa bệnh. Tôi đi khắp thủ đô để tìm cách can thiệp cho các cháu. Sau bao nỗ lực của tôi, cuối cùng con gái tôi cũng có chút tiến bộ, đó là bật ra được tiếng nói. Cháu nói được nhiều, nhưng không có trọng tâm và ý nghĩa gì, chỉ đơn thuần là nói theo những điều cháu nghe được thôi. Lúc ấy, tiền bạc thì đã cạn, bệnh tình của con tôi lại không tiến triển là bao. Tôi thậm chí từng nghĩ đến chuyện bán đi nội tạng của mình để có thêm tiền chữa bệnh cho con, và tôi đã đi kiểm tra sức khỏe rồi, nhưng do tình trạng nội tạng không đảm bảo nên tôi không thực hiện được ý định này. Tôi đành đưa các con trở về nhà.
Một thời gian sau, biến cố lại ập đến khi con trai đầu của tôi bị nhược cơ rồi dẫn đến liệt chân, và có nguy cơ liệt cả phần lưng. Con đường phía trước càng lúc càng mịt mù, tôi không thể tìm thấy chút ánh sáng hi vọng nào cả.
Niềm hi vọng đã tới với chúng tôi
Vậy mà chồng tôi lại là người mang niềm vui và may mắn về với gia đình, quả thực đây là điều tôi không thể ngờ tới. Giữa năm 2020, anh lên mạng tìm kiếm phương pháp phục hồi cơ cho trẻ tự kỉ, tình cờ gặp được ba của cháu Nguyên. Nguyên là một đứa bé tự kỉ, đã hồi phục rất kì diệu nhờ học Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi được ba Nguyên hướng dẫn rất tận tình, nên anh cũng tin tưởng và mang sách Chuyển Pháp Luân về đọc.
Anh đọc sách được một thời gian ngắn thì thay đổi hoàn toàn, đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên. Anh bỏ được rượu, và từ bỏ cả những tính nết không tốt anh đã mang theo suốt những năm qua. Tôi tự hỏi cuốn sách này màu nhiệm như vậy thật sao? Liệu tôi có nên đọc một lần không nhỉ? Biết đâu cuốn sách này có thể cứu con tôi, cũng như mang đến hi vọng cho cuộc đời tôi.
Tôi đứng tần ngần trước tủ sách của chồng, với bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Rồi tôi quyết định lấy sách ra đọc. Từ hôm đó, mỗi khi chồng tôi đi vắng, tôi lại lén đọc sách của anh. Sau đó, tôi hiểu ra mình cứ đường đường chính chính mà học, nên tôi công khai đọc sách hàng ngày. Tôi cũng đọc sách cho các con cùng nghe.
Việc tu dưỡng tinh thần đã mang đến những phúc báo to lớn
Sau khi tôi đọc sách được năm ngày, bé gái vốn bị tự kỉ bỗng tiến đến hỏi tôi: “Mẹ ơi, chữ gì đây?” Tôi rất xúc động và ngỡ ngàng, vì đây là câu nói đầu tiên bé diễn đạt đúng trọng tâm, đúng điều mình muốn nói.
Khoảng hai tháng rưỡi sau, một phép màu nữa xảy đến khi con trai đầu của tôi có thể tự đứng dậy và đi lại được. Tôi ngạc nhiên lắm, không thể tin vào mắt mình. Khi bình tĩnh suy xét lại, tôi nhận thấy bản thân mình cũng đã có những cải biến kì diệu, mọi bệnh tật trên thân đều đã biến mất từ lúc nào không rõ.
Qua một thời gian học Pháp Luân Đại Pháp, tính tình của tôi thay đổi rất nhiều. Trước đây chồng tôi thường miêu tả tôi bằng những từ ngữ hết sức nặng nề, và thực ra tôi cũng thấy mình không giống một phụ nữ hiền thục chút nào. Từ khi biết đến Chân – Thiện – Nhẫn, được gột rửa trong ánh sáng của Phật Pháp từ bi, tôi đã có thể cải biến hoàn toàn con người mình từ tận bản nguyên của sinh mệnh. Tôi trở nên hòa ái, khoan dung, nhẫn nại hơn và luôn cố gắng nghĩ cho người khác, như những gì Sư Phụ đã dạy tôi. Tôi biết cách nhận lỗi về mình, và chân thành đối đãi với người khác, nên cuối cùng tôi cũng hóa giải được mâu thuẫn với gia đình chồng. Chứng kiến những thay đổi ấy, ai cũng cảm thấy bất ngờ. Mẹ chồng tôi rất thán phục và thường giới thiệu Đại Pháp cho người thân, bạn bè.
Trải qua bao nhiêu biến cố, tôi càng thấm thía câu nói của tiền nhân: “Phúc đức tại mẫu”. Là một người mẹ, khi tôi tìm thấy con đường chân chính để tu dưỡng bản thân, trở thành một người lương thiện thuần chính tự tâm, thì con của tôi cũng nhận được vô vàn lợi ích. Hiện con đầu của tôi đã đi lại được bình thường, còn con gái nhỏ thì đã khỏi bệnh hoàn toàn.
Lời nhắn gửi đến người hữu duyên
May mắn lớn nhất trong cuộc đời tôi là đã có cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, từ đó thay đổi bản thân cả về tinh thần lẫn thể chất, cũng như đem đến cho cả gia đình tôi những phúc báo to lớn. Tôi nhận thấy mình nên chia sẻ với những bậc phụ huynh cùng cảnh ngộ nuôi con tự kỉ, ốm đau…. Tôi từng ở trong hoàn cảnh khốn cùng vì con cái bệnh tật mà bản thân lại không có tiền để lo cho con, tôi cũng biết rất nhiều người có ý định bán nội tạng hoặc kiếm tiền bằng mọi cách để chữa bệnh cho con giống tôi ngày trước, nhưng kết quả không đi đến đâu. Tuy nhiên Đại Pháp lại đưa đến một lối thoát hoàn toàn khác, bắt đầu bằng việc tu tâm tính, nâng cao đạo đức của bố mẹ, từ đó dẫn đến kết quả thần kì đối với con cái. Bạn đừng bỏ lỡ cơ hội này nhé.
Nếu bạn muốn chia sẻ trực tiếp với tôi, hãy gọi cho tôi theo số điện thoại 0372 334 956.
Tôi tên là Lê Thị Nhung, sinh năm 1980. Tôi sống tại Bù Gia Mập, tỉnh Bình Phước.
Nguồn Hữu Duyên TV