Tác giả: Ngưỡng Nhạc
[ChanhKien.org]
Theo Tống sử, Dương Diên Chiêu là một trong những danh tướng kháng Liêu của triều Bắc Tống. Ông trấn thủ miền biên ải hơn 20 năm, khiến cho người Liêu (hay còn gọi là người Khiết Đan) mười phần khiếp sợ. Người Liêu cho rằng Sao Lục Lang (tướng tinh) là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu lại trí dũng thiện chiến như Sao Lục Lang hạ phàm, nên người đời cũng gọi ông là “Dương Lục Lang”.
Những câu chuyện được cải biên từ lòng trung nghĩa của Dương Diên Chiêu và phủ Thiên Ba của Dương gia tướng bảo gia vệ quốc, ở thời nhà Nguyên đã có đủ loại phiên bản được đưa vào hí khúc, tiểu thuyết và bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), được lưu truyền rộng rãi và nhận được nhiều sự yêu mến của quần chúng. Trong loạt bài “Dương Diên Chiêu truyền kỳ” này, tác giả xin được phép thuật lại những câu chuyện tuyển chọn được lưu truyền trong dân gian, những mong cùng độc giả thưởng thức những câu chuyện đã lưu truyền ngàn năm của bậc anh hùng Dương Lục Lang.
Truyền thuyết về suối Mã Đề và sông Cự Mã
Chuyện kể rằng đại tướng của nước Liêu là Hàn Xương sau khi thua cược Dương Diên Chiêu để mất đất ba tầm tên bắn, Dương Diên Chiêu mới bắn được hai tên, Hàn Xương liền đổi ý nuốt lời, hai người lại tiếp tục đánh nhau. Võ công chiêu thức của Hàn Xương đều đã bị Dương Diên Chiêu nắm rõ hết, đánh được mấy hồi liền bại trận, chỉ còn cách dắt binh mã chạy về phía Tây Nam. Dương Diên Chiêu cũng dẫn quân đuổi theo phía sau. Hàn Xương vừa đánh vừa lui, liên tục chạy khoảng mấy chục dặm, cuối cùng tới một vùng núi hoang sơ trơ trọi hiểm trở. Dương Diên Chiêu dẫn theo quân sĩ truy đuổi, nhưng tốc độ của Hàn Xương nhanh ngoài dự đoán, không bao lâu liền không thấy bóng dáng.
Dương Diên Chiêu xem xét kỹ bốn phía, nơi đây bốn bề đều là núi hoang trơ trọi, mặt trời tỏa ra ánh nắng đặc biệt khắc nghiệt, cơ hồ không có nổi một ngọn cỏ. Lúc này binh lính đều rất khát, nước uống mang theo đã nhanh chóng dùng hết rồi. Dương Diên Chiêu chỉ còn cách hạ lệnh cho binh lính xuống ngựa tạm thời nghỉ ngơi, còn phái người đi tìm nguồn nước. Chỉ còn một mình ông vẫn mặc quân trang ngồi trên lưng ngựa, đề phòng quân Liêu tập kích. Lúc này từ trên đỉnh núi bỗng nhiên truyền tới tiếng cuồng tiếu, thì ra là Hàn Xương đang cười ha hả!
“Ha ha ha! Dương Lục Lang, nơi này nổi tiếng là hoang sơn tử cốc, mấy năm qua vẫn chưa có mưa, cây cỏ khó sống nổi, nguồn nước lại càng hiếm. Lần này, ta muốn cho nhân mã của ngươi chết khát chết đói tại đây!”
Dương Diên Chiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Xương đang dương dương tự đắc đứng trên đỉnh núi, quân Liêu ở bốn phía đang chuẩn bị xuống núi vây công bọn họ. Ông vô cùng sốt ruột, nếu Liêu quân thực sự đánh giết tới đây, nhân mã của mình đều đang khát nước khó lòng đánh trận, phải làm sao đây?
Đúng lúc này, con ngựa trắng của Dương Diên Chiêu bỗng nhiên bắt đầu chạy vòng quanh. Dương Diên Chiêu cảm thấy kinh ngạc, con ngựa trắng này rất có linh tính, sao tự dưng lại không nghe lời như vậy? Liền thấy ngựa trắng chạy tới một tảng đá lớn ở phía trước rồi dừng lại, dùng vó ngựa không ngừng đào bới trên tảng đá. Đào bới không ngừng, không lâu sau nó liền đào ra một cái hố, đột nhiên từ trong hố một dòng nước suối liền chảy ra, con ngựa cũng ngừng lại không đào nữa. Thì ra con ngựa này là Long Thần ở sông huyễn hóa mà thành, vì thế nó biết nơi nào có nguồn nước.
Dương Diên Chiêu thấy vậy trong lòng mừng rỡ, lập tức hạ lệnh cho quân sĩ đến uống. Ông đợi mọi người uống xong hết rồi mình mới uống. Nước suối này thật mát rượi, quân sĩ uống xong toàn thân sảng khoái nhẹ nhàng, sức lực chiến đấu tức thì khôi phục. Dương Diên Chiêu lúc này trong tâm nghĩ ra một kế. Ông hạ lệnh cho một bộ phận nhân mã mai phục ở cánh, còn mình mang theo người đến ngồi hoặc nằm quanh tảng đá, giả bộ sức lực chẳng còn, phải tạm thời nghỉ ngơi.
Lúc này Hàn Xương cho rằng quân Tống đều khát không cách nào hành động, hạ lệnh cho toàn quân một lượt xông lên, chuẩn bị một lưới bắt hết. Kết quả là khi tới gần trước mặt Dương Diên Chiêu thì quân Tống mai phục ở cánh liều chết xông lên. Dương Diên Chiêu cũng cùng quân sĩ vọt lên lưng ngựa hướng quân Liêu mà xông tới, quyết lần này tiêu diệt đánh bại Hàn Xương. Hàn Xương chỉ còn nước đem số binh mã còn lại tiếp tục rút lui.
Dương Diên Chiêu ở phía sau một mạch truy đuổi, lần này đuổi theo hơn mười dặm, thẳng đến bên ngoài thành Lai Nguyên. Lúc này Dương Diên Chiêu nhìn thấy một đội kỵ binh khổng lồ của quân Liêu đang hành quân về hướng Đông Nam dọc theo khe núi gần huyện thành. Đội quân này ít nhất khoảng năm vạn người, nhìn bộ dạng giống như chuẩn bị chiếm lấy Tử Kinh Quan. Ông cảm thấy giật mình. Thì ra đây là mưu kế của Tiêu Thái hậu, Hàn Xương được phái đi làm tiên phong, mục đích chính là để kiềm chân Dương Diên Chiêu.
Đúng lúc này, Hàn Xương dẫn một đại đội quân Liêu đánh về phía Dương Diên Chiêu, xem ra là muốn khiến ông phải dây dưa ở chỗ này. Dương Diên Chiêu mặc dù dư sức ứng phó với Hàn Xương, nhưng làm thế nào để ngăn cản được đại quân của Tiêu Thái hậu đây?
Đúng lúc này, con kỵ mã màu trắng của Dương Diên Chiêu đột nhiên hí một tiếng dài, sau đó liền bay lên trời, mang theo Dương Diên Chiêu bay về hướng Đông Bắc. Bay mãi bay mãi, cuối cùng dừng lại tại một phiến đá lớn nằm giữa một cái hồ. Lúc này con ngựa dùng sức của bốn chân mà đạp xuống, phiến đá liền bị đạp cho nát bấy. Vài tiếng “ầm oàng” cực lớn phát ra! Một cột nước khổng lồ phun lên, con ngựa theo cột nước mà bay lên, đưa Dương Diên Chiêu sang đỉnh núi bên cạnh.
Dương Diên Chiêu định thần lại mà nhìn, chỉ thấy dòng nước lớn tràn ra như Hoàng Hà vỡ đê, rầm rầm tiến về phía quân Liêu. Ngọn sóng bạc trắng giống như mãnh hổ, thế tới mãnh liệt, trực tiếp nuốt chửng số quân Liêu ở tiền phương. Dòng nước này như nước sông trực tiếp chia con đường làm hai đoạn, đám quân Liêu ở hậu phương nhìn thế nước hung mãnh không có cách nào qua, chỉ đành nhìn dòng sông mà than thở.
Hàn Xương thấy vậy bị dọa tới ngây người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Dương Diên Chiêu cưỡi chiến mã lao về phía hắn ta đánh tới. Hàn Xương mất hết ý chí chiến đấu, không dám ở lại đánh mà chạy vào trong thành. Lúc đó sĩ khí của quân Tống như cầu vồng, Dương Diên Chiêu dẫn quân công thành, không bao lâu liền công hạ được thành Lai Nguyên. Hàn Xương chỉ còn nước hộ tống Tiêu Thái hậu chạy về phía Bắc.
Người dân địa phương sau này vì để tưởng nhớ sự tích anh hùng của Dương Diên Chiêu, đã đặt tên cho con suối ở vùng núi hoang trơ trọi kia là “Mã Đề tuyền” hay là suối Vó Ngựa, còn con sông chặn đứng quân Liêu là được đặt tên là “Cự Mã hà” hay là sông Ngựa chống địch.
Thi nhân đời nhà Thanh là Phan Tổ Âm có câu thơ:
Cự Mã hà biên cổ chiến trường
Thổ hoa mai một lục trầm thương.
Chí kim thôn cổ manh từ lí,
Uy chấn Tam Quan thuyết Lục Lang.
Bài thơ này chính là nói đến chuyện xưa của Dương Diên Chiêu, ông cầm cây trường thương cưỡi ngựa mà đi, uy chấn Tam Quan, bảo vệ Trung Nguyên. Những văn nhân sau này vẫn truyền tụng không dứt về sự tích kháng Liêu anh dũng của Dương Diên Chiêu.
Tư liệu tham khảo:
“Dương gia phủ thế đại trung dũng thông tục diễn nghĩa” – Tác giả khuyết danh thời Minh, Tần Hoài Mặc Khách duyệt lại.
“Dương Lục Lang uy chấn Tam Quan khẩu” – Nhà xuất bản nhân dân Hà Bắc (1984) – Triệu Phúc Hòa, Lý Cự Phát v.v. sưu tập
“Dương gia tướng ngoại truyện” – Nhà xuất bản thiếu niên nhi đồng Hà Bắc – Xuất bản năm 1986 – Triệu Vân Nhạn sưu tập chỉnh lý.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/253619
Ngày đăng: 13-12-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org