Tác giả: Ngưỡng Nhạc
[ChanhKien.org]
Theo Tống sử, Dương Diên Chiêu là một trong những danh tướng kháng Liêu của triều Bắc Tống. Ông trấn thủ miền biên ải hơn 20 năm, khiến cho người Liêu (hay còn gọi là người Khiết Đan) mười phần khiếp sợ. Người Liêu cho rằng Sao Lục Lang (tướng tinh) là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu lại trí dũng thiện chiến như Sao Lục Lang hạ phàm, nên người đời cũng gọi ông là “Dương Lục Lang”.
Những câu chuyện được cải biên từ lòng trung nghĩa của Dương Diên Chiêu và phủ Thiên Ba của Dương gia tướng bảo gia vệ quốc, ở thời nhà Nguyên đã có đủ loại phiên bản được đưa vào hí khúc, tiểu thuyết và bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), được lưu truyền rộng rãi và nhận được nhiều sự yêu mến của quần chúng. Trong loạt bài “Dương Diên Chiêu truyền kỳ” này, tác giả xin được phép thuật lại những câu chuyện tuyển chọn được lưu truyền trong dân gian, những mong cùng độc giả thưởng thức những câu chuyện đã lưu truyền ngàn năm của bậc anh hùng Dương Lục Lang.
Nan Hoa Phu – Diêu Mã Đỗ
Dương Diên Chiêu sau khi rời khỏi thôn Tiểu Vương Đô, cưỡi ngựa trở lại doanh trại, đúng lúc ấy nghe thấy đằng sau có tiếng người gọi mình: “Tướng quân xin dừng bước! Xin ngài dừng lại một chút”. Ông quay đầu lại thấy Vương Lan Anh đang cưỡi ngựa thật nhanh đuổi tới.
Nàng nói: “Cuối cùng cũng đuổi được chàng rồi, Dương Lục Lang, từ hôm nay thiếp bắt đầu là người của chàng, hãy đưa thiếp về doanh trại đi!”
Dương Diên Chiêu nói: “Cô nương, việc này còn phải bàn bạc kỹ lưỡng, ta còn phải bẩm báo mẫu thân nữa! Cảm tạ nàng đã cứu mạng ta, sau này ta chắc chắn sẽ tới thăm nàng, trước mắt việc quân cấp bách, xin lỗi không thể tiếp đón nàng được!”
Nói xong, ông cưỡi ngựa trắng rời đi, Vương Lan Anh cũng cưỡi con hãn huyết bảo mã bám sát phía sau. Hai người cứ thế giục ngựa chạy, đến bên sông Tử Nha, Dương Diên Chiêu cưỡi ngựa nhảy xuống sông. Ngựa trắng thông thuộc sông nước, đưa Dương Diên Chiêu trực tiếp qua sông, loáng một cái đã đến doanh trại ở bờ bên kia. Dương Diên Chiêu xoay người xuống ngựa, nói với quân bảo vệ doanh trại: “Nếu có một vị nữ tướng tiến đến, tuyệt đối không được cho cô ấy vào trong doanh trại”. Nói xong liền nhanh chóng vào trong doanh.
Nhìn thấy ngựa trắng nhảy xuống sông, Vương Lan Anh nghĩ ngựa của mình không biết bơi, chỉ đành đi vòng đường khác. Mất thêm một ít thời gian mới đến được doanh trại ở bờ bên. Vương Lan Anh đến trước cổng doanh trại liền bị vệ binh gác cổng ngăn lại.
Vệ binh quát: “Người tới là ai?”
Vương Lan Anh: “Ta là Đại Đao Vương Lan Anh, tới đây tìm trượng phu Dương Lục Lang!”
Vệ binh nói: “Ai là trượng phu của ngươi, nhanh chóng đi đi, nếu không sẽ không khách khí!”
Vương Lan Anh: “Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn ngăn cản ta sao?!”
Dứt lời, nàng xông tới múa đại đao, trực tiếp chém gãy trường mâu của vệ binh gác cổng. Vệ binh lập tức kêu gọi tướng sĩ trong trại lấy cự mã thương ra chắn ở cửa lớn của trại (cự mã thương là loại chướng ngại vật kết hợp thương dài với kết cấu gỗ để ngăn cản kỵ binh đối phương tấn công). Vương Lan Anh thấy mọi người ngăn cản cũng nóng nảy, lấy đao pháp gia truyền ra chém gãy cự mã thương, lại chém cửa lớn ra thành hai đoạn. Đám tướng sĩ nhao nhao kinh ngạc: “Cô nương này làm sao lại có bản sự lớn như vậy?”
Vương Lan Anh cưỡi ngựa chạy trong doanh trại đấm đá lung tung, nàng quát: “Ta không muốn làm mọi người bị thương, chỉ muốn tìm trượng phu của ta”. Dương Diên Chiêu ở trong trại nhìn thấy cảnh này, e rằng sớm muộn cũng bị nàng tìm thấy, việc này mãi chẳng dứt, bất đắc dĩ theo lối nhỏ ở cửa sau rời đi. Vương Lan Anh lục soát khắp doanh trại cũng tìm không ra Dương Diên Chiêu. Lúc đó nàng bắt được một vị tướng sĩ, hỏi xem chủ soái đang ở chỗ nào. Vị tướng sĩ đó không nói năng gì chỉ lấy tay chỉ về hướng đường nhỏ ở cửa sau doanh trại.
Vương Lan Anh cưỡi ngựa theo con đường nhỏ sau doanh trại mà đuổi theo. Lúc ấy Dương Diên Chiêu đã theo con đường nhỏ tới một thôn làng gần đó. Vì đường đi trong thôn quanh co phức tạp, ông nhất thời bị lạc đường. Khi ấy bên đường có một lão nông đang canh tác, ông hỏi lão nông: “Chào cụ, tôi là Dương Diên Chiêu tướng phòng thủ biên ải, đang lúc tuần tra phòng vệ ở biên ải mới tới quý thôn đây, muốn hỏi nơi đây có làm đường nhỏ bí mật để phòng quân Liêu không?” Ông lão nghe thấy vậy liền cười ha hả nói: “Quá tốt rồi, là Dương nguyên soái, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Đến đây! Ở đây này”. Nói xong liền đi mở cánh cửa nhỏ ở hàng rào cạnh mảnh ruộng và nói: “Ngay sau ruộng cao lương có một con đường nhỏ, chính là do ta cùng với mấy người khác ở gần đây xây dựng nên, rất bí mật đấy!”
Dương Diên Chiêu liền cưỡi ngựa theo con đường nhỏ này đi tiếp, con đường nhỏ đi giữa rừng này rất tĩnh mịch và xinh đẹp, mặt đường nhấp nhô lúc lên lúc xuống, cuối cùng đến một sườn núi nhỏ, bên cạnh có một con sông xanh biếc. Dương Diên Chiêu thấy vậy rất ưng ý, quá tốt rồi, tạm thời ở lại chỗ này để dưỡng thương thôi.
Không lâu sau khi Dương Diên Chiêu đi vào con đường nhỏ, Vương Lan Anh cũng đến thôn này. Nàng đi tìm khắp bên này bên kia rốt cuộc cũng không thấy tung tích của Dương Diên Chiêu. Trong lòng sốt ruột, nàng lớn tiếng nói: “Rõ ràng đi theo vết vó ngựa đến thôn này, tại sao tìm không thấy vậy? Muốn có một người chồng tốt thật khó! Đúng là thật khó tìm được chồng!”
“Đây không phải là vị nữ anh hùng sao? Có chuyện gì vậy?” Vương Lan Anh từng giúp dân làng xung quanh đẩy lùi đám quân Liêu vào nhà cướp của, nên họ nhận ra nàng! Vương Lan Anh liền kể với bọn họ chuyện mình và Dương Diên Chiêu đã có đính ước từ nhỏ, bà con nghe chuyện liền khen ngợi: “Nếu nữ anh hùng có thể cùng Dương nguyên soái về chung một nhà thì thật là long phượng xứng đôi, như hổ mọc thêm cánh! Chúng ta cũng sẽ không phải sợ quân Liêu nữa!”
(Chú thích: Về sau để kỷ niệm sự kiện này, dân chúng nơi đây đã đặt tên cho thôn này là Nam Triệu Phù, đọc gần giống với “nan hoa phu”, nghĩa là tìm chồng khó).
“Tôi biết Dương nguyên soái đi đường nào!” Vừa lúc ấy, lão nông vừa chỉ đường kia cũng đến góp vui. Ông lập tức nói vị trí đường nhỏ cho Vương Lan Anh. Nàng cảm ơn ông lão rồi lập tức theo đường nhỏ đuổi tiếp. Lúc này Dương Diên Chiêu đang đả tọa nghỉ ngơi liền nghe thấy tiếng vó ngựa quen thuộc, càng lúc càng gần.
Không lâu sau Vương Lan Anh đã cưỡi ngựa đến bên cạnh ông, “Dương Lục Lang, thì ra chàng ở đây, ta cuối cùng cũng đuổi kịp chàng rồi!”
Dương Diên Chiêu đứng dậy trả lời: “Cô nương, cô sao phải khổ vậy? Vì sao cứ đuổi theo mãi mà không thôi thế?”
Vương Lan Anh nói: “Chàng lại giả bộ hồ đồ. Mẹ ta đã nói cho ta biết hết rồi. Chàng thế nào cũng phải thu nhận ta, nếu không chàng sẽ không được yên”.
Dương Diên Chiêu: “Không thu nhận thì thế nào?”
Vương Lan Anh: “Vậy bảo đao gia truyền trên tay ta cũng không đồng ý đâu!”
Dương Diên Chiêu: “Xem ra nàng thích cứng rồi! Công phu của nàng nếu có thể đánh thắng ta, ta sẽ cân nhắc thu nhận nàng!”
Nói xong, Dương Diên Chiêu lập tức lên ngựa, xuất ra mấy chiêu thăm dò, nhưng đều bị Vương Lan Anh đỡ được hết. Tiếp theo hai bên người tới kẻ lui bắt đầu so chiêu, sau mấy chục hồi, Dương Diên Chiêu trong lòng thầm than khổ: “Võ công của nàng ấy thực sự rất cao, hiện tại vết thương do chất độc vẫn chưa lành, nhưng mà dù cho khỏe mạnh đầy đủ muốn thắng nàng ấy cũng không dễ, chỉ có thể dùng trí thôi”.
Lúc ấy Dương Diên Chiêu đột ngột thay đổi phương hướng, giục ngựa chạy về hương Bắc. Vương Lan Anh đuổi theo phía sau, hai người theo nhau đi mấy chục dặm, đến một thôn làng nhỏ. Dương Diên Chiêu thấy Vương Lan Anh đuổi theo không rời, xoay người lại dùng tuyệt kỹ gia truyền hồi mã thương, nhưng bị nàng đỡ được. Dương Diên Chiêu thấy thế tiếp tục đâm ra mấy thương nữa, nhưng đều bị nàng hóa giải hết.
Hai người đánh nhau khiến cho dân làng bu tới xem. Mọi người chưa từng thấy cao thủ võ công xuất sắc như vậy đối đầu với nhau, ai nấy liên tục cất tiếng khen hay. Nhưng vì Dương Diên Chiêu vừa liên tục chiến đấu vừa sử dụng nhiều động tác lớn, đai yên con ngựa ông cưỡi dần dần lỏng ra. Vương Lan Anh nhắm đúng thời cơ, bắn ra mấy cây phi đao, chuẩn xác sượt qua đai yên ngựa. Dương Diên Chiêu lập tức bị mất trọng tâm, bất đắc dĩ tạm thời phải nhảy xuống ngựa.
Vương Lan Anh nói: “Như vậy tính là chàng thua rồi!”
Dương Diên Chiêu trả lời: “Như vậy không tính là nàng có bản lĩnh, chẳng qua là đai yên buộc bụng ngựa bị rung lỏng ra, ta mới phải xuống ngựa”. Nói xong liền đem bộ đai yên cột chặt vào thân ngựa.
(Chú thích: Về sau vì để kỷ niệm câu chuyện này, dân chúng địa phương đã đặt cho thôn này tên là Diêu Mã Độ, đọc gần giống với “diêu mã đỗ”, có nghĩa là bụng ngựa rung).
(Hai thôn Nam Triệu Phù và Diêu Mã Độ hiện ở huyện Đại Thành, thành phố Lang Phường tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc ngày nay).
Cuộn tranh vẽ người thời nhà Tống tắm cho ngựa. Hiện đang lưu trữ tại Bảo tàng Cố cung Đài Bắc (Tranh thuộc sở hữu cộng đồng)
Dương Gia Khẩu
Dương Diên Chiêu điều chỉnh đai yên ngựa xong, lại lên ngựa rồi nói: “Nếu nàng có thể thực sự đánh bại ta, ta sẽ cân nhắc thu nhận nàng”.
Vương Lan Anh không nản lòng chút nào, tiếp tục so tài cùng Dương Diên Chiêu. Dương Diên Chiêu không muốn có nhiều người vây quanh xem thế này, nên dẫn ngựa chạy về phương Bắc, vừa đánh vừa chạy, Vương Lan Anh ra sức đuổi theo. Hai người liên tục so chiêu, Dương Diên Chiêu thể hiện ra bản lĩnh thực sự, bắt đầu liên tiếp đánh ra những gì tinh túy của thương pháp Dương gia, khiến cho Vương Lan Anh phải gắng hết sức chống đỡ. Nhưng trong tâm nàng thì tràn ngập niềm vui: “Lợi hại thật, không hổ danh là nguyên soái biên ải, nếu không phải vì bị thương nặng chưa lành thì bình thường chắc chắn còn mạnh hơn. Thật không hổ là chồng của ta!”
Trong chốc lát hai người đã đánh nhau mấy trăm hồi, Vương Lan Anh càng đánh càng mạnh. Ngược lại Dương Diên Chiêu dần dần rơi vào thế hạ phong. Một phần vì Vương Lan Anh võ nghệ thực sự cao cường, không dễ đánh thắng. Hai là niệm tình nàng là nữ nhân, lại còn cứu chính mình. Ba là lo sợ chẳng may đánh bị thương đối phương cho nên ông ra chiêu có phần nương tay. Mà lúc ấy thân thể lại thương nặng chưa lành, dần dần thể lực suy giảm không còn chống đỡ nổi.
Cứ như vậy, Dương Diên Chiêu dần dần rơi xuống thế hạ phong. Vương Lan Anh nhắm đúng thời cơ, ra một chiêu trong tuyệt kỹ Càn Khôn đao pháp gia truyền. Dương Diên Chiêu miễn cưỡng đỡ được chiêu này, nhưng bị chấn động bay xuống ngựa, cảm thấy toàn thân khí huyết bốc lên, hai cánh tay run run, binh khí thiếu chút nữa rơi khỏi tay.
Vương Lan Anh: “Giờ chàng nên nhận thua đi! Chàng còn gì để nói không?”
Dương Diên Chiêu ban đầu cúi đầu không nói, hồi sau mới trả lời: “Ta còn xem xét, chưa thực sự đồng ý. Ta vẫn còn mẹ ở trên, lại còn có vợ con nữa, họ đồng ý thì ta mới có thể thu nhận nàng”.
Vương Lan Anh đáp: “Dương Lục Lang! Các đại thần trong triều ai nấy đều có hàng đàn thê thiếp. Huống chi chàng còn là nguyên soái Tam Quan. Chúng ta từ nhỏ đã có đính ước, chàng nói thế nào cũng phải thu nhận ta, nếu không ta sẽ theo chàng đến chân trời góc biển!”
Dương Diên Chiêu đáp: “Ta nhận thua dưới tay nàng rồi, nhưng nàng cũng không thể ép người được”.
Vương Lan Anh cúi đầu trầm tư không nói. Dương Diên Chiêu bất đắc dĩ phải dùng kế, quay đầu lớn tiếng hỏi: “Vương phu nhân, sao người lại đến nơi này?”
“Mẹ!” Tranh thủ lúc Vương Lan Anh phân tâm quay đầu lại, Dương Diên Chiêu lập tức nhảy lên ngựa Bạch Long, tiếp tục chạy về phương Bắc.
(Còn tiếp)
Tư liệu tham khảo:
“Dương Lục Lang uy chấn Tam Quan khẩu” – Nhà xuất bản Nhân dân Hà Bắc – Xuất bản năm 1984, Triệu Phúc Hòa, Lí Cự Phát… sưu tập.
“Dương gia tướng ngoại truyện” – Nhà xuất bản Thiếu niên Nhi đồng Hà Bắc – Xuất bản năm 1986, Triệu Vân Nhạn sưu tập chỉnh lý.
“Dương gia tướng cố sự – Đại đao Vương Lan Anh” – Nhà xuất bản Mỹ thuật Hà Bắc – Xuất bản năm 1986, Lưu Lan Phương, Vương Ấn Quyền biên soạn.
ChanhKien.org