Tôi bị giam trong trại lao động cưỡng bức vì đã tu luyện Pháp Luân Công, một môn tu luyện chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ở trong trại lao động, tôi đã gặp một người tốt bụng đến từ dân tộc Di (một dân tộc thiểu số ở Trung Quốc). Tôi tin chắc rằng cô ấy đã ở đó vì chúng tôi có quan hệ nhân duyên.
Cô ấy nằm mơ thấy tôi là một vị Phật
Tôi thường xuyên bị tra tấn ở trong trại và bị dọa giết. Để phản đối, tôi đã tiến hành tuyệt thực.
Trong một lần tuyệt thực, hai lính canh cố gắng bức thực tôi. Họ ép tôi ngồi xuống một chiếc ghế, nắm lấy đầu tôi, và cố gắng cạy răng tôi bằng một chiếc thìa bằng thép. Máu chảy ra đầy miệng tôi, và thức ăn lỏng đổ đầy đầu tôi. Phạm nhân được phân công giám sát tôi đã khóc và hét lên rằng tôi hãy ăn thứ gì đó đi. Sau đó, cô ấy nói với tôi: “Tôi không thể chịu đựng được khi chứng kiến bà bị đau đớn như thế này.”
Người tù nhân ấy tên là Tú Liên. Cô ấy là người dân tộc Di. Cô ấy vô tội, nhưng bị kết án lao động cưỡng bức vì đã xuất hiện không đúng chỗ vào không đúng thời điểm.
Tú Liên đưa hai con gái về quê sau khi cô li dị. 20 năm sau khi cô trở lại thăm con gái, cô đã ở nhà một người bạn. Thật không may, người “bạn” ấy và chồng của cô ta là những kẻ bắt cóc trẻ em. Cảnh sát đã bắt giữ cặp vợ chồng ấy tại nhà khi Tú Liên tình cờ ở đó. Cảnh sát cho rằng cô là kẻ tòng phạm, bắt giữ cô và buộc tội cô bắt cóc trẻ em. Sau đó, cô bị kết án lao động cưỡng bức.
Tôi nói với Tú Liên về Pháp Luân Công và cô ấy đã lắng nghe tôi. Cô thốt lên: “Tôi nghĩ mình là người duy nhất ở đây bị đối xử bất công. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang gây ra sự bất công thậm chí còn lớn hơn chỉ bởi vì cô muốn trở thành người tốt. Thật bất công khi họ tra tấn cô!”
Sau đó, cô nói với tôi rằng cô đã có một giấc mơ, trong giấc mơ cô nhìn thấy một vị Phật rất cao đang mỉm cười hiền từ. Ông đưa tay ra phía cô và kéo cô ra khỏi những thứ bẩn thỉu xung quanh cô.
Cô ấy nói rằng: “Bà có biết vị Phật trong giấc mơ của tôi có hình dáng giống ai không? Giống bà đấy. Bây giờ tôi đã biết bà là ai. Bà đến đây để cứu tôi.”
Vì một số bạn đồng tu bị tra tấn, nên tôi quyết định tuyệt thực lần nữa. Trong khi bốn lính canh bức thực tôi, Tú Liên quỳ xuống và xin họ đừng đối xử với tôi như thế, bởi vì tôi đã già và ốm yếu. Các lính canh dừng lại và kéo cô ấy ra. Khi cô ấy trở lại, cả mặt và tay cô ấy đều bị thương, miệng chảy máu. Nhưng lời đầu tiên mà cô ấy nói khi nhìn thấy tôi là: “Bà có sao không?”
Cuối cùng Tú Liên cũng được thả.
Được gia đình chào đón
Khi tôi được thả, con trai đã đến đón tôi về nhà. Con tôi nói một người tên là Tú Liên thường xuyên gọi điện hỏi về tôi. Khi tôi về tới nhà, chuông điện thoại reo và đó chính là cô ấy.
Cô ấy nói: “Lâu lắm rồi. Tôi rất muốn gặp bà. Tôi rất vui khi cuối cùng bà đã được thả.”
Cô ấy nói với tôi rằng con gái cô chuẩn bị kết hôn ở Thượng Hải và năn nỉ tôi tham dự lễ cưới. “Cả gia đình tôi đều biết bà và tất cả đều đồng ý rằng nhất định phải mời bà tham dự lễ cưới.”
Chúng tôi gặp nhau ở ga Thượng Hải. Tú Liên gọi to khi tôi tới gần, quả là một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau và cả gia đình cô ấy cũng đang đợi để gặp tôi.
Chồng và con gái cô ấy, các em trai và chị gái cô chào đón tôi nồng nhiệt và đối đãi với tôi như người nhà. Vào bữa tối, em trai cô ấy nói: “Cháu rất ngưỡng mộ những người như bà. Chị cháu nói bà đã chăm sóc rất tốt cho chị ấy khi chị ấy trong tù.”
Anh trai thoái Đảng
Anh trai Tú Liên là một thương nhân ở Hồng Kông.
“Tú Liên muốn tôi tới gặp bà còn hơn muốn tôi tham dự đám cưới của cháu gái. Em tôi nói bà là một người đặc biệt – người mà em tôi chỉ có thể gặp duy nhất một lần trong đời.”
Bởi vì phần lớn người Di là Phật tử, nên anh ấy dễ dàng hiểu khi tôi nói về Pháp Luân Công. Anh ấy đã chứng kiến các học viên Pháp Luân Công kêu gọi người dân thoái Đảng Cộng sản ở Hồng Kông. Tôi nói rằng tư tưởng của người Trung Quốc đã bị ĐCSTQ đầu độc, và giải thích rằng các dân tộc ở Trung Quốc đều từ trên thiên thượng xuống, tôi cũng nói về tín ngưỡng truyền thống của người Trung Quốc vốn là gì trước khi ĐCSTQ lên nắm quyền.
Anh ấy chăm chú lắng nghe và rõ ràng là đã xúc động. “Một thời gian dài, tôi đã nghĩ là mình hiểu về ĐCSTQ rõ hơn hầu hết mọi người, nhưng điều này không còn đúng nữa. Những gì bà vừa nói đã thay đổi những nhận thức sai lầm của tôi về Pháp Luân Công. Tôi có thể thấy rằng chính các học viên Pháp Luân Công đang nỗ lực cho một tương lai thực sự của người Trung Quốc mà không màng đến sự an toàn của bản thân. Cái nhìn sâu sắc của bà về ĐCSTQ thật ý nghĩa.” Sau đó anh ấy đã thoái Đảng và tuyên bố điều đó với mọi người.
Pháp Luân Công thật sâu sắc
Chị gái của Tú Liên muốn gặp tôi, do đó cô ấy xin nghỉ phép, nhưng sếp của cô ấy lúc đầu không đồng ý. Cô ấy khăng khăng nói rằng cô ấy muốn gặp một vị khách vô cùng đặc biệt của gia đình cô. Ông ấy cuối cùng cũng đồng ý. Cô ấy chỉ không muốn lỡ mất cơ hội được gặp tôi. Cô ấy mời tôi và Tú Liên ở lại nhà cô ấy. Cô ấy muốn nghe chân tướng về Pháp Luân Công.
Tôi nói với người chị gái rằng các học viên tôn trọng tất cả những người tu luyện chính Pháp. Tôi giải thích rằng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn là cốt lõi của tất cả các Pháp môn chân chính và cũng là đặc tính của vũ trụ chúng ta.
Cô ấy có căn cơ tốt và hiểu sự thần thánh của môn tu luyện. Tôi nhìn thấy một vài vật chất xấu đang rời khỏi cơ thể của cô khi tôi nói về Pháp Luân Công, tôi đã khuyên cô ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Ngay lúc ấy, một chùm tia sáng trắng đã chiếu lên cả ba chúng tôi.
Buổi sáng hôm sau, cô ấy nói với tôi rằng cô đã niệm hai câu nói ấy và ngủ rất ngon. Cô cảm ơn tôi, nhưng tôi nói cô ấy nên cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công. Cô nói: “Từ giờ trở đi, tôi là một tín đồ của Pháp Luân Công.”
Một em trai khác hối cải
Em trai Tú Liên gặp rất nhiều vấn đề. Xương sườn, cánh tay và chân bị gãy trong một cuộc chiến giữa các băng đảng và mất nhiều năm cậu ấy mới hồi phục được. Tuy nhiên, cậu ấy không rút ra bài học cho bản thân và lại quay lại đường cũ.
Cậu ấy nồng nhiệt chào đón tôi và mời tôi tới nhà cậu ấy. Cậu ấy thiết đãi tôi một bữa ăn của gia đình người Di với thức ăn phong phú và ngon miệng. Cậu ấy nói, vì tôi là một vị khách đặc biệt nhất của gia đình, nên cậu ấy tin tất cả những điều tôi nói. Tôi đưa cho cậu ấy một lá bùa hộ mệnh của Pháp Luân Công. Rất trân trọng, cậu ấy đã đặt nó ở trước lư hương.
Tôi nghĩ: “Nhìn cậu, tôi nghĩ cậu là người tốt bụng và trung thực. Nhưng đôi lúc khi quá kích động, cậu có thể không lý trí. Khi không lý trí, cậu sẽ xử lý không tốt nhiều việc. Cậu phải cởi mở hơn để trở thành một người đàn ông thực sự mà cậu cần phải trở thành.”
Tôi giải thích tại đệ tử Pháp Luân Công có thể từ bỏ cả sinh mạng để bảo vệ môn tu luyện. Đó là vì họ nỗ lực tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi nói với cậu ấy rằng Giang Trạch Dân và tay sai đã vu khống Pháp Luân Công và tẩy não người dân Trung Quốc bằng những tuyên truyền gây thù hận Pháp Luân Công và hủy hoại tương lai của dân tộc Trung Hoa. Các học viên giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người là để cứu họ.
Tôi khuyến khích em trai của Tú Liên hãy can đảm và vạch trần các thế lực xấu xa, mặc dù để làm điều đó không dễ và hoàn toàn không thể làm được theo cảm tính. Tôi nói cậu ấy đầu tiên cần loại bỏ những thói quen xấu và học trở thành người đàn ông tốt có trách nhiệm với các con và gia đình.
Cậu ấy rưng rưng nước mắt lắng nghe tôi, cậu cầm lấy tay tôi và nói: “Tôi sẽ làm theo lời khuyên của chị, làm theo Pháp Luân Công. Tôi hứa tôi sẽ không bao giờ làm việc gì xấu nữa. Hãy tin tôi, tôi sẽ thay đổi.”
Tú Liên rất xúc động khi chứng kiến điều này: “Em trai tôi chưa bao giờ ăn năn hối cải. Tất cả là nhờ Sư phụ Lý.”
Sau đó em trai cô ấy đã dùng một loại nhạc cụ ba dây, chơi và hát một bài dân ca của dân tộc Di. Cậu ấy còn hát: “Tôi vô cùng hài lòng, tôi vô cùng hạnh phúc, Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi, và Sư phụ của Đại Pháp đã cứu tôi.” Trong khi hát, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu ấy.
Quà tặng là cây chổi làm bằng cây gai dầu của người Di
Em trai của Tú Liên tặng tôi một cái chổi làm bằng cây gai dầu.
Cậu ấy nói: “Đây là cái chổi làm bằng cây gai dầu của dân tộc Di, cháu đã làm để tặng riêng cho cô.” Nó rất đẹp và có màu xanh lá cây, đỏ và vàng của sợi cây gai dầu. Nó có các hoa văn đối xứng và có vài tràng hạt ở đầu cán chổi. Mặt trước của chiếc chối được dệt rất đẹp với hoa trên núi và tre trúc.
Cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt với gia đình họ. Tôi nói với chị gái của Tú Liên: “Ngoài việc niệm hai câu mà tôi đã nói với chị, hãy hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi tin rằng chị sẽ là một người vợ tốt và chu đáo của chồng, anh ấy là một người luôn tốt bụng và kiên nhẫn.” Cô ấy bật khóc và hứa sẽ không bao giờ quên lời khuyên của tôi.
Bài viết của một học viên ở Trung Quốc / theo vn.minghui.org