NHỮNG THÁNG NĂM ĐẰNG ĐẴNG VỚI BỆNH TẬT ĐẦY THÂN
Từ nhỏ cơ thể tôi đã yếu ớt, thường xuyên nhức đầu, chóng mặt, nên lúc nào tôi cũng uể oải thiếu sức sống. Tôi rất buồn mình vì không có được sức khỏe bình thường như người khác. Những cơn đau đầu dường như mỗi ngày đều ghé thăm tôi. Mỗi lần đau, tôi rất khó chịu bức bối nhưng lại bất lực chẳng biết làm gì. Có khi đau quá, tôi bật khóc, thấy mình sao quá bất hạnh. Gia đình không khá giả nên tôi cũng không chạy chữa, cứ sống chung với cái thân thể mệt mỏi như thế đến tận mười mấy năm.
Đến năm học lớp 10, đột nhiên tôi cảm thấy đau nhói ở gần xương sống, phía bên phải. Sau đó chân tôi bị co rút, tôi có làm thế nào cũng không thể duỗi thẳng chân ra được. Hoảng loạn, tôi chỉ biết khóc. Hết giờ học, tôi về nhà kể với gia đình. Mẹ tôi chở tôi đi chích thuốc. Chích thuốc xong rồi thì chân thẳng ra được và cũng bớt đau, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ chứ không khỏi hẳn. [read more]
Năm lớp 11, móng tay của tôi bắt đầu bị hư, hết móng này đến móng khác. Sức khỏe tôi vẫn yếu như vậy, lại xuất hiện thêm triệu chứng đau họng. Tôi còn bị ho, đến mức nằm xuống ngủ là ho sặc sụa, phải ngồi dậy tựa vào vách tường. Tôi mệt rũ mà không thể ngủ được vì cơn ho kéo đến. Gia đình thấy tình trạng của tôi càng ngày càng nặng, nên rất lo lắng cho tôi. Anh trai tôi đã đưa tôi đi khám ở nhiều nơi, đến cả trung tâm ung bướu nhưng kết quả khám bệnh và xét nghiệm không tìm ra cụ thể tôi mắc bệnh gì.
Càng ngày cổ họng tôi càng đau, có cảm giác sưng lên. Tôi lúc nào cũng thấy nghẹt thở, cổ họng nặng như đeo đá. Các chứng bệnh cũ vẫn đeo đuổi tôi, tôi thường xuyên nhức đầu, chóng mặt. Lúc này mắt tôi bỗng mờ dần, càng lúc càng nhìn không rõ. Tay chân xuất hiện triệu chứng tê mỏi, sau đó chuyển sang đau nhức các khớp xương. Tôi thường xuyên không đứng vững, có khi đang đứng thì cả người bỗng khuỵu xuống. Tình trạng này kéo dài cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3.
Ngày qua ngày, phải sống cuộc sống bị bệnh tật hành hạ, thân thể luôn luôn đau nhức, mỏi mệt, kiệt quệ, tinh thần tôi cũng xuống dốc không phanh. Đôi khi tôi nghĩ quẩn đến thành trầm cảm, có lúc còn muốn chết, nhưng tôi lại không dám. Tôi cô đơn và bất lực trong cái vòng luẩn quẩn của thuốc men và bệnh tật. Tôi thấy cuộc đời mình tăm tối. Vì tin vào Phật Pháp, tôi tự nhủ: Có lẽ trong quá khứ, trong những đời trước, tôi đã từng tạo nghiệp quá nhiều, nên kiếp này tôi phải hoàn trả. Tôi cũng mong rằng, kiếp này tôi có thể trả hết ác nghiệp mà mình đã tạo ra trước đây, và tìm được con đường giải thoát chân chính khỏi mọi khổ đau nơi thế gian. Niềm tin đó như một cái phao để tôi bám víu, níu giữ tâm hồn tôi không rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
TÔI VÀO TRƯỜNG DƯỢC, MONG TÌM ĐƯỢC PHƯƠNG THUỐC CHO CHÍNH MÌNH
Sau khi tốt nghiệp, tôi vào học trường Trung cấp dược. Tôi chọn ngành dược vì mong muốn tìm hiểu về tình trạng bản thân và phương pháp trị bệnh cho mình. Lúc đó, những cơn đau đầu của tôi trở nên rất kinh khủng, mỗi lần đau tôi cảm thấy trong não buốt nhói, nước mũi chảy ròng ròng. Đêm nằm ngủ đầu tôi rất đau nhức, mỗi khi trở mình tôi còn nghe cả tiếng róc rách như ai rót nước vào tai. Có lúc tôi còn cảm thấy mắt rất mỏi, đêm nằm nhắm mắt mà vẫn thấy mỏi mắt, tức mắt như đang mở mắt liên tục vậy. Những cơn đau hành hạ khiến tôi rất khó ngủ. Chị gái đoán là tôi bị xoang. Chị đưa tôi đi khám, bác sĩ cho thuốc uống nhưng tôi cũng không thấy đỡ. Điều trị mãi mà không hiệu quả, lại thêm gia đình kinh tế khó khăn nên tôi không đi khám lại và cũng không uống thuốc nữa, chấp nhận sống với tình trạng sức khỏe cực kì tồi tệ của mình.
Sau đó tôi còn bị đau lưng, cứ đến đêm thì lưng tôi đau nhức đến mức tôi không ngủ được. Người em thứ bảy hàng đêm đều xoa bóp lưng tôi cho khoảng 1 tiếng đồng hồ thì tôi mới cảm thấy dễ chịu, bớt đau và dần đi vào giấc ngủ. Cơn đau lưng cứ kéo đến mỗi đêm. Tôi lại tìm đến bác sĩ và thuốc men, nhưng cũng như những lần trước, tôi uống thuốc nhiều mà không hề cảm thấy có hiệu quả gì. Tôi lại đổi từ thuốc tây sang đông y nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Bệnh của tôi càng ngày càng trở nặng. Lúc này, cổ họng tôi rất đau, nuốt vào cũng đau. Giọng nói khản đặc. Tôi có cảm giác họng sưng tấy, như có gai châm trong cổ họng. Tay chân run rẩy, cả người bải hoải, mỗi lần cất tiếng nói thì phải lấy hơi. Tôi còn bị đau gần đốt sống cổ, phía bên phải. Tôi thường lắc đầu qua lại với hi vọng đỡ đau, và tôi thấy bớt đau hơn thật, nên khi nào cơn đau kéo đến là tôi lại lắc đầu, xương cổ phát ra tiếng kêu rốp rốp.
Phổi của tôi cũng đau. Phần thân từ trước ngực ra sau lưng giống như những cành cây khô chen chúc, đâm vào nhau, rất thống khổ.
Tôi còn bị thêm cả tiểu đường và bệnh thận. Thận của tôi càng lúc càng tệ, đến mức da trở nên vàng, đen. Ra đường hoặc đến lớp, người khác hay nói với tôi: “Sao bôi nghệ nhiều quá vậy? Thấy cả màu nghệ vàng trên da Huyền đó.” Họ không biết đó là biểu hiện ra bên ngoài của căn bệnh thận tôi đang mang trong người.
Tất cả các chứng bệnh của tôi phát ra cùng một lúc: viêm xoang, viêm tai giữa, bệnh tim… Đi đứng nằm ngồi đều đau, tôi mệt đến mức chỉ thở thôi cũng là vô cùng khó khăn rồi.
Có khi đang học trên lớp thì đột nhiên cơn đau kéo đến, tôi bật khóc. Các bạn đưa tôi vào phòng y tế, để tôi xin thuốc uống và nằm nghỉ. Nhưng bị đau đớn hành hạ, tôi nào có nghỉ được. Tôi thường nằm đó mà nước mắt mặn chát lăn dài trên má. Các bạn đều nhìn thấy, thương tôi mà không thể giúp gì.
Qua một thời gian, trên mặt và toàn thân tôi bắt đầu nổi u nhọt. Mặt tôi sưng phù như quả cà chua chín và trở nên đau nhức. Tôi hỏi bác sĩ và được trả lời rằng đó có thể là triệu chứng của bệnh ung thư. Vài ngày sau, tôi thấy máu chảy ra từ cổ họng. Lúc đó tôi nghĩ, nếu mình có bị ung thư thật thì cũng không có tiền để chữa. Vả lại, tôi học dược nên biết là nếu có tế bào ung thư thì cũng không thuốc nào chữa được. Vì thế nên tôi mặc kệ, cũng không lo lắng lắm. Dù gì thì tôi cũng chịu đựng đau đớn từ nhỏ đến lớn, còn gì có thể tệ hơn được nữa kia chứ.
Chút sức lực còn lại dường như đang dần dần rời khỏi tôi. Bàn tay tôi lúc này rất xấu xí, móng tay vẫn bị hư từ móng này qua móng khác. Cả người tôi yếu ớt, vận động một chút cũng khó khăn. Đến lúc quá mệt, không thể dậy nổi, tôi nằm trên giường với toàn thân đau đớn. Có những khi khó thở, tôi chỉ ước ao có thể nghiêng người sang bên mà thở cho thoải mái, vậy mà tôi cũng không làm được. Lúc đầu tôi còn có sức để gọi người nhà giúp, dần dần tôi yếu đuối đến mức cất tiếng gọi cũng khó khăn. Cảm giác bất lực vây kín lấy tôi. Tôi xót thương cho cái thân đầy bệnh tật. Tuy vậy, từ khi còn rất nhỏ tôi đã luôn luôn tin tưởng vào Thần Phật và những phép màu. Niềm tin ấy vẫn bên tôi và giúp tôi không tuyệt vọng, ngay cả khi thân thể tưởng chừng kiệt quệ vì những căn bệnh nặng ập đến cùng một lúc.
Và tôi đã đúng khi giữ được niềm tin đó của mình, vì những ngày tươi sáng đang chờ tôi phía trước. Qua cơn mưa, trời lại sáng. Lúc đó quả thật cuộc đời tôi sắp bước sang một trang mới, tuyệt đẹp và tràn ngập những điều kì diệu nhờ ánh sáng của Phật Pháp.
GẶP ĐƯỢC PHÁP LUÂN CÔNG, MỘT TƯƠNG LAI TƯƠI ĐẸP MỞ RA TRƯỚC MẮT TÔI
Ba tôi vốn mắc bệnh tim và cả suy thận nặng nên hay phải nhập viện điều trị. Vào năm 2011, ba tôi được một người giới thiệu một môn học tên là Pháp Luân Công. Người đó tặng ba một đĩa video hướng dẫn các bài tập và một cuốn sách có tên là Chuyển Pháp Luân. Người đó nói với ba, môn này có thể giúp ba cải thiện sức khỏe, và giúp ba có tinh thần tốt hơn. Ba tôi nhận sách nhưng ít khi đọc, chỉ thường tập động tác. Ba tôi thấy sức khoẻ có cải thiện một chút. Thấy hiệu quả cũng tốt, nên ba đưa tôi đĩa ghi hình luyện công và bảo tôi luyện cùng. Tôi cũng bắt đầu luyện, coi đó như tập thể dục vậy. Thế nhưng không hiểu sao tập mãi mà vẫn không thuộc được động tác. Tôi nghe nói rằng khi tập thì phải nhắm mắt, như vậy mới có hiệu quả cao, nhưng lần nào muốn luyện tôi cũng phải mở đĩa video lên xem và làm theo chứ không nhớ được trọn vẹn cả bài tập.
Sau đó, người tặng sách và đĩa cho ba đến gặp tôi và chia sẻ với tôi rằng đây không phải thể thao mà chính là Phật Pháp, nếu tôi thật sự muốn học thì hãy tin tưởng và cố gắng. Tôi vốn từ nhỏ đã tin vào tu luyện và Thần Phật, nên tôi đã xuất niệm cầu Sư Phụ giúp tôi nhớ được động tác. Thật lạ là từ khi xuất niệm như vậy thì sau 5 ngày tôi đã thuộc được cả 5 bài tập. Mỗi ngày tôi đều đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc sách với tâm thái vô tư, không truy cầu gì cả.
Sau khoảng 2 tháng, cơ thể tôi dần cải biến. Đầu tiên là móng tay của tôi trở lại bình thường, các móng tay hư đã lành trở lại. Tiếp đến, các cơn đau thuyên giảm rồi hết dần. Cơn đau ở đốt sống cổ trước đây vẫn hành hạ tôi đã biến mất hẳn. Cổ họng cũng dần trở lại bình thường. Lưng tôi cũng hết đau. Màu da của tôi lúc trước vừa vàng vừa đen, sau khi tôi học Pháp Luân Công thì dần dần trở lại bình thường. Phép màu đã đến với tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên nhất, nhanh đến mức dường như tôi đã được Trời cao ban cho một cuộc đời mới, trong khi tôi còn chưa kịp nhận ra.
Người tặng sách cho ba lúc này ghé lại, chia sẻ thêm cho tôi biết đây là Phật Pháp chân chính. Người học cần phải tu luyện tâm tính, chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn mà ước thúc bản thân, kết hợp với luyện động tác. Thực hiện được cả hai yêu cầu đó thì cơ thể sẽ được cải biến, thông mạch thông huyệt, dần dần sẽ hết bệnh. Lúc này, tôi mới hiểu rõ hơn về môn học này, và chú tâm đọc sách nhiều hơn.
PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP ĐÃ CHO TÔI MỘT CUỘC SỐNG KHỎE MẠNH VÀ HẠNH PHÚC
Càng đọc sách, tôi lại càng cảm thấy mình cần đọc thêm lần nữa. Những đạo lí trong sách tưởng chừng giản đơn nhưng vô cùng sâu sắc. Mỗi lần mở sách ra và hiểu thêm một chút những gì Sư Phụ giảng, tôi lại có một niềm xúc động trào dâng. Tôi cầm cuốn sách mà nước mắt rưng rưng. Giờ phút đó, tôi hiểu được rằng sau những ngày tháng khốn khổ, giờ đây Trời cao đã ban cho tôi món quà quý giá nhất, là giúp tôi được biết đến Chân Thiện Nhẫn. Đây chính là hi vọng, đây chính là con đường.
Nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng biết nhìn lại mình trước đây, và thấy rằng thật sự mình chưa phải là một người tốt.
Trước đây, vì bệnh tật hành hạ, tính tình tôi cũng cộc cằn nóng nảy. Tôi cho rằng mình bệnh tật, thiệt thòi, nên làm gì tôi cũng nghĩ cho lợi ích bản thân trước. Tôi còn buồn giận, trách móc mẹ tôi và những người thân trong gia đình. Tôi thấy mọi người không thương mình, không quan tâm chia sẻ với mình. Tôi đã dùng oán hận để đối đãi với những gì tôi cho là bất công. Giờ đây, nhờ Pháp Luân Công, tôi hiểu được đạo lí làm một người tốt, nên tôi quyết tâm thay đổi. Tôi sửa mình mỗi ngày theo Chân – Thiện – Nhẫn, thật tâm tôi muốn hướng Thiện, muốn thay đổi mình từ bên trong. Qua bài chia sẻ này, tôi cũng mong muốn gửi lời xin lỗi đến gia đình vì những hành vi và tâm thái không đúng đắn đó của tôi.
Các bệnh nặng của tôi cũng dần dần khỏi, từ viêm xoang, viêm tai giữa, viêm họng hạt, bướu cổ, thoát vị đĩa đệm đốt sống cổ, đốt sống lưng, đau khớp.v.v.. Giờ đây, tôi đã có một sức khỏe tốt, và tính tình tôi cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Đến năm 2018, mẹ tôi bị tai biến. Tình trạng mẹ tôi rất nặng, vì học dược nên tôi biết mắt mẹ đứng tròng thế này thì đi bệnh viện cũng không thể cứu được. Tôi chỉ còn biết bám víu vào Đại Pháp. Tôi đọc sách cho mẹ nghe, các em cũng đọc. Sau khoảng nửa tiếng, phép màu đã xảy ra, mẹ tôi dần dần tỉnh lại. Đây lại là một kì tích xảy đến với gia đình tôi. Qua các sự việc tận mắt chứng kiến, các em tôi biết Pháp Luân Công rất tốt và đều bước vào tu luyện.
Tôi và những người học Pháp Luân Công gần chỗ tôi ở thường ra công viên Vĩnh Tân luyện công chung với nhau. Nhóm tập lúc đầu chỉ có mấy người, nhưng qua thời gian, cảm nhận được sự hiệu quả của môn học nên người học mỗi lúc một đông. Lúc đông nhất, cả nhóm có đến 40 người tham gia tập luyện.
Trong quá trình đó, có những lúc chính quyền địa phương đến can thiệp, yêu cầu chúng tôi không tụ tập. Tôi luôn cố gắng làm theo lời Sư Phụ dạy, lấy Thiện đãi người, nên tôi giải thích với họ bằng Thiện ý, rằng môn này hiện nay có mặt trên 100 quốc gia, người ta đều công nhận là tốt, vì môn này chỉ giúp khỏi bệnh và nâng cao đạo đức, toàn là những điều chân chính, không hề có gì xấu cả. Tôi thật lòng thấy thương cho những ai nghe theo tuyên truyền lừa dối của chính quyền Trung Quốc mà nghĩ xấu cho Đại Pháp, thậm chí phỉ báng Đại Pháp.
Tôi vô cùng cảm ân Đại Pháp diệu kì đã giúp tôi thoát khỏi những căn bệnh kéo dài hành hạ tôi suốt những năm qua, cảm tạ Sư Phụ đã dang tay cứu vớt cuộc đời tôi, cho tôi một cuộc sống mới mà trước đây tôi vẫn thường ao ước. Từ một người bệnh tật đầy thân, đau đớn khổ sở, bỗng một ngày tôi trở thành một con người khỏe mạnh bình thường, và hơn hết, giờ đây tôi đã biết những đạo lí để trở thành một người tốt và tốt hơn nữa. Đại Pháp đã giúp tôi cải biến cả thân lẫn tâm, để trở thành một con người mới hoàn toàn. Tôi đã chịu ân huệ của Đại Pháp quá nhiều, tôi nguyện sẽ mang phần đời còn lại của mình để chia sẻ với mọi người về Đại Pháp, với mong muốn rằng có nhiều người hơn nữa sẽ có được cơ duyên may mắn như tôi.
Tôi là Lê Thị Bích Huyền, sinh năm 1983, địa chỉ: ấp 4, Vĩnh Tân, Thị xã Tân Uyên, Bình Dương.
Nguồn Hữu Duyên TV [/read]