Đời người có 4 câu hỏi lớn: Ta vốn là ai? Ta từ đâu tới? Chết rồi sẽ đi về đâu? Phải chăng luật nhân quả là có thật, thiện có thiện báo, ác có ác báo? Chuyên mục văn hóa thời báo Đại Kỷ Nguyên kể lại những câu chuyện có thật, với mong muốn qua những câu chuyện nhân sinh này, mỗi người cùng suy ngẫm và có trách nhiệm hơn với cuộc sống, trân quý những ngày tháng quý giá chúng ta đang trải qua…
Một câu chuyện có thật xảy ra vào năm 2007 đã làm chấn động thị trấn Thạch Hà Từ ở Nông Bát Sư thuộc Tân Cương, Trung Quốc.
Vị thẩm phán đôỉ trắng thay đen vì ma lực đồng tiền…
Tô Sảnh là nhân viên tòa án tại địa phương này. Vì ma lực đồng tiền mà bà đã nhắm mắt thay trắng đổi đen, đẩy biết bao nhiêu người lương thiện lâm vào cảnh tù tội sau đó lại nhận những đồng tiền tham ô bất chính. Mẹ ruột, bạn bè đều hết sức khuyên ngăn bà không nên tham nhũng nữa không sẽ gặp báo ứng. Bản thân Tô Sảnh không tin mà còn nói ngược lại rằng:
“Tôi muốn làm người xấu, làm người tốt vừa mệt vừa khổ lại còn bị người khác bắt nạt. Tôi có tiền tiêu tốt nhường nào, muốn mua gì thì mua nấy, tiền các người mua nhà, đi du lịch đều là tiền của tôi. Làm người tốt à? Tôt biết làm thế này là không tốt, nhưng không chống lại được sức hút của đồng tiền, tôi bỏ tù người tốt, thả người xấu ra hoặc phán họ nhẹ tội một chút, cũng là vì tiền!”.
Đặc biệt, các nhân viên tòa án Trung Quốc cũng được nhận tiền thưởng từ việc bức hại các học viên môn Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện của Phật gia, nên những đồng tiền nhận được từ việc bức hại ấy cũng đã làm hoa mắt bà, nên bà rất nhiệt tình trong việc trực tiếp xét xử những người tu học lương thiện tuân theo Chân Thiện Nhẫn này, đẩy họ vào cảnh tan cửa nát nhà, bức hại tra tấn, thậm chí còn bị mổ cướp nội tạng… Câu chuyện báo ứng kinh hoàng diễn ra từ đây.
Báo ứng đã đến..
Đầu tháng 6 năm 2007, Tô Sảnh vừa đi làm về thì phát hiện mình hay bị chảy máu mũi, đánh răng cũng chảy máu, đi bệnh viện kiểm tra thì mới biết bị mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, cần phải nhập viện ngay.
Tại bệnh viện, đồng nghiệp, bạn bè thường xuyên đến thăm bà và khuyên bà sám hối về những tội lỗi trước kia, đặc biệt không nên tin những lời tuyên truyền sai sự thật về Pháp Luân Công mà bắt nhầm người tốt. Nhưng Tô Sảnh nói rằng ĐCSTQ đã cho bà nhiều tiền như vậy, lương mỗi tháng gần 3.000 tệ, nên không chịu sám hối.
Lúc sắp chết, lời nói sẽ thiện
Người ta thường nói: người lúc sắp chết, lời nói sẽ thiện. Tô Sảnh này trước lúc chết vẫn thật sự còn chút lương tâm, bà giao cho bạn bè 30 vạn tệ mà bản thân mình tham ô còn sót lại, nói rằng trước kia đã làm một số việc xấu, không làm được một việc tốt nào, nên bỏ tiền ra quyên góp để làm một chút việc tốt, quyên góp cho những người không đến trường được, hoặc những ai gặp phải nạn lũ lụt, để giảm nhẹ tội lỗi của bản thân.
Bà ta còn căn dặn đồng nghiệp hãy lật lại những vụ án mà trước kia bản thân bà đã thụ lý, đưa những kẻ xấu kia vào vòng pháp luật! Sau khi bà qua đời, bạn bè và đồng nghiệp giúp bà hoàn thành tâm nguyện, đem số tiền tham ô quyên góp cho những nơi bị nạn.
Vào lúc 9 giờ sáng ngày 12 tháng 6, bệnh viện chẩn đoán Tô Sảnh đã chết. Lúc đó đã không có bất cứ dấu hiệu còn sống nào, đồng tử mắt to lên, ba bác sĩ ở nhà xác của bệnh viện đã ký tên xác nhận. Tiếp theo là mang thi thể đi chôn cất, bởi vì xe ướp xác đã đầy rồi nên thi thể được tạm nán lại một ngày.
Thiện tâm còn và cơ hội quay lại trần gian để cảnh báo người sống…
Có lẽ là thiện tâm của bà trước lúc sắp chết đã khiến trời cao ban cho bà một cơ hội. Vào khoảng 2 giờ đêm ngày 13 tháng 6, Tô Sảnh ở nhà xác đột nhiên sống lại, còn kéo người trực ban lại nói: “Sao cậu không cứu tôi chứ?” Lúc đó người trực ban là một thanh niên, sợ quá nên hỏi ngay: “Bà là người hay ma?” Tô Sảnh nói: “Tôi là người, nếu không sao có thể nói chuyện với cậu được chứ!”
Mặc dù vậy, cậu thanh niên vẫn bị làm cho sợ đến nỗi chạy lao ra ngoài, không dám và trong nhà xác nữa. Vài tiếng sau bình tĩnh trở lại, lúc 6 giờ, cậu ta gọi điện thoại bảo bác sĩ đến xem. Tình huống lúc đó cũng làm cho bác sĩ sợ hãi, khi đến xem thử mắt thì thấy bình thường, nên cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Mặc dù bác sĩ nói là kỳ tích, nhưng vẫn cần phải quan sát thêm, không thể đưa trở lại phòng bệnh, kẻo làm bệnh nhân khác sợ. Bạn bè, đồng nghiệp và người của tòa án thành phố cũng đến, người của tòa án còn nói lễ truy điệu đều đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng lại có chuyện chết rồi sống lại, việc tưởng chừng như chỉ có trong phim mới xuất hiện, lại có thể xảy ra ngay bên mình.
Chuyện kể từ địa ngục..
Sau khi tỉnh lại, Tô Sảnh nói rằng ở địa ngục bà ta đã gặp Diêm vương, Diêm vương là có thật, và còn nhìn thấy người chồng Liễu Dũng đã qua đời vì tai nạn xe và thẩm phán Cao Phiên. Liễu Dũng cũng từng làm việc tại tòa án thành phố, từng tiếp tay cho các vụ án phán quyết phi pháp về Pháp Luân Công, và đã mất mạng trong một vụ tai nạn giao thông.
Cao Phiên sau khi tiếp tay cho các vụ án về Pháp Luân Công, thì sau tết âm lịch 2007 bị bệnh nặng mà chết, cũng là chết vì bệnh ung thư. Lúc đó, đối với Tô Sảnh mà nói, bao gồm cái chết của chồng bà, cơ bản bà không tin cái gì là báo ứng với không báo ứng cả. Sau khi sống lại, Tô Sảnh tiếp tục nói: “Sau khi chết phải ở dưới địa ngục chịu khổ hình! Chỗ nào cũng có máu, tiếng kêu thét thảm thương không dừng, quả là đáng sợ! ”
Gặp lại chồng và đồng nghiệp dưới địa ngục: thì ra tất cả là báo ứng…
Bà kể rằng, người chồng Liễu Dũng hỏi bà, làm sao mà bà đến đây vậy? Thẩm phán Cao cũng hỏi bà ta tương tự như thế, lại còn nói với bà:
Họ là vì tiếp nhận những vụ án bức hại Pháp Luân Công nên mới có tình cảnh như ngày nay. Tự gây ra tội nghiệt nên không thể sống. Hối hận vì không nghe lời khuyến cáo của bạn bè và đồng nghiệp, nhưng hối hận thì cũng đã chết rồi, ở dưới này quá khổ, quá đáng sợ, bị trói giống như cái bánh chưng vậy, thật là thảm hại!
Lần xuống địa ngục này Tô Sảnh mới thật sự tin về nguyên nhân cái chết của chồng: thì ra đây đều là báo ứng.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên bà muốn làm là gặp các đồng nghiệp: khuyên giải đừng bức hại người tu Phật..
Dưới địa ngục, Tô Sảnh quỳ trước Diêm Vương. Diêm Vương đọc rõ ràng mười mươi ra những việc mà bà ta đã tham ô, ngay cả ngày tháng cũng đều có. Tô Sảnh còn kể, Diêm Vương biết rất rõ ràng tên của bạn bè đồng nghiệp, cho đến những việc xấu mà bà từng làm. Còn nói rằng bà bức hại người tốt và những người đã phạm tội với Pháp Luân Công thì sau khi chết toàn bộ đều phải đến đây trình báo.
Rồi sau đó xảy ra sự việc đã kể ở trên, việc bà đã sống lại. Việc đầu tiên là bà muốn gặp mọi người đặc biệt là các bạn bè đồng nghiệp cùng làm với bà. Bà khuyên tất cả đồng nghiệp không nên tiếp nhận những vụ án liên quan đến Pháp Luân Công nữa không sẽ chịu báo ứng bức hại người tu Phật là sẽ chết.
Bà còn miêu tả với mọi người rằng Diêm Vương mặc quan phục màu đỏ thời cổ đại, đội mũ ô sa màu đen, y phục có chút giống y phục của thời Bao Công được chiếu trên truyền hình, dáng người khoảng 1m7, còn có râu. Bà ta cũng nhìn thấy vị quan ghi chép sổ sách đứng bên cạnh. Người của tòa án thành phố đều nói Tô Sảnh đã đứng lớp dạy cho họ một bài học.
Xong việc cần phải làm nơi dương thế, bà lại phải rời đi…
Hơn một ngày trôi qua, khoảng 5 giờ chiều ngày 14 tháng 6, Tô Sảnh nằm trên giường ở nhà xác mà ngủ, rồi không tỉnh lại nữa, bà ta đã chết thật sự. Lễ truy điệu vẫn được cử hành như ban đầu.
Sau khi Tô Sảnh chết, bạn bè đốt vàng mã cho bà, đêm về bà báo mộng nói rằng đã nhận được tiền mà họ gửi cho rồi nên đến để cảm ơn, bởi vì nhớ bạn bè, cho nên đến thăm một lát, sau này đừng vấn vương gì đến bà nữa.
Xem ra, Diêm Vương cho Tô Sảnh sống lại là có dụng ý cả, chính là bảo bà mang tin làm cách nào để giữ mạng sống truyền đến cho các đồng nghiệp hay bức hại các học viên Pháp Luân Công và cảnh báo thế nhân đừng làm việc ác. Tô Sảnh làm như vậy, đối với bà mà nói là một việc tốt vớt vát, bà có thể mượn cơ hội này lấy công chuộc tội. Diêm Vương chọn bà là bởi vì bà vẫn còn chút tâm thiện.
Con người ở trong mê, vẫn nhất quyết không muốn tin vào báo ứng…
Thực ra những việc như thế này cho dù đã xảy ra rõ ràng thực tại rồi nhưng mà có người còn không tin, bao gồm cả người quen của Tô Sảnh. Tô Sảnh có người đồng nghiệp tên Ngô Quân. Cùng năm cùng tháng, cũng chính là tháng 6 năm 2007, anh ta đã tiếp nhận vụ án bức hại Pháp Luân Công.
Bạn bè đồng nghiệp đều khuyên anh ta đừng có làm, Tô Sảnh chẳng phải đã kể về những trải nghiệm của chính mình về báo ứng, làm thì phải xuống địa ngục đó sao? Nhưng Ngô Quân vẫn không nghe lời khuyên nhủ. Một ngày trước khi chết Ngô Quân còn nói với đồng nghiệp của mình: “Buổi tối khi ngủ, Tô Sảnh khuyên anh ta trong mộng, chớ có làm việc xấu. Bà, chồng bà và quan tòa Cao Phiên chính là những ví dụ.” Dù là như vậy, Ngô Quân vẫn không nghe theo. Sáng hôm sau anh ta ngã đập đầu xuống đất trong phòng làm việc, được đưa đi bệnh viện cấp cứu, đến ngày thứ hai thì qua đời vì bệnh tình quá nguy kịch.
Lúc anh ta chết là ngày 24 tháng 6 năm 2007, cách ngày Tô Sảnh chết 10 ngày. Sau đó vợ của Ngô Quân nằm mộng gặp lại chồng, Ngô Quân lại gọi vợ mình, anh ta quá đau đớn và ân hận dưới địa ngục.
Thấy mới tin, chưa thấy chưa chịu tin..Con người vẫn có thể chấp mê bất ngộ mà tự rước báo ứng thống khổ cho bản thân do hành ác không cân nhắc..
Lẽ đời là:
Sống ở đời, có vay có trả
Luật nhân quả không bỏ sót một ai..
Lại ngẫm, nếu như trong cuộc đời quả thật có luân hồi trầm luân, thì được thân người trong kiếp này quý giá lắm thay! Mỗi kiếp sống ngắn ngủi tựa như một ngày, đời người như giấc mộng… Luôn giữ bình yên, sống chân thật thiện lành, không làm điều xấu ác, luôn nghĩ tới người khác và vạn vật sinh linh kia, tu tâm dưỡng đức, phải chăng đó mới là điều quý giá nhất mang lại tương lai cho bản thân?
Theo daikynguyenvn.com