Với sự lây lan của dịch bệnh viêm phổi Vũ Hán, ngày càng nhiều sự thật cũng đã hiển lộ ra. Trong những ngày đầu bùng phát dịch, có tám người dũng cảm chỉ ra bệnh dịch tương tự “SARS xuất hiện”, nhưng bị Cục Công an thành phố Vũ Hán cảnh cáo vì “truyền bá thông tin sai lệch”. Tin tức mới nhất chỉ ra rằng tám người này đều là bác sĩ ở tuyến đầu chống dịch bệnh, sự thật này đã gây sốc cho người dân Trung Quốc.
“Không thể kiểm soát được dịch bệnh, nhưng có thể kiểm soát được người dân”. Không kiểm soát được virus thì kiểm soát sự thật, tuy nhiên chính vì kiểm soát sự thật mà dẫn đến việc bỏ lỡ thời cơ tốt nhất có thể kiểm soát virus, gây ra dịch tràn lan như lũ quét hiện nay. Trung Cộng kiểm soát cả truyền thông, vốn là một công cụ tuyên truyền đắc lực trong việc cứu chữa bệnh dịch, khí thế ngất trời, vậy mà sự thật vẫn bị bưng bít.
“Có thể kiểm soát” là một từ phổ biến mà Trung Cộng thường dùng, cũng là mánh khóe quen thuộc của Trung Cộng tự bảo vệ bản thân. Đây cũng là một kiểu chuyên quyền độc đoán, tự cho là đúng, nó đã bộc lộ hoàn toàn nhược điểm của một hệ thống phản ứng chậm chạp khiến dịch bệnh lan rộng.
Vào ngày 28 tháng 1, có 892 trường hợp mới đã được xác nhận tại Vũ Hán. Mã Quốc Cường, Phó Tỉnh trưởng của tỉnh Hồ Bắc giải thích rằng, đây là do sự phân cấp quyền lực và tốc độ chuyển lên cấp cao trong quá trình kiểm tra đo lường. Trước ngày 16 tháng 1, các trường hợp bệnh ở Vũ Hán phải được gửi đến Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Trung Quốc tại Bắc Kinh mới có thể được chẩn đoán chính xác. Sau ngày 16, Trung tâm kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh tỉnh Hồ Bắc mới có đủ điều kiện để xét nghiệm. Và gần đây mới phân cấp quyền đến Trung tâm kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh tỉnh Hồ Bắc và các bệnh viện liên quan.
Nói một cách khác, thành phố Vũ Hán đã đẩy trách nhiệm không thể thông báo kịp thời các trường hợp bệnh vào thời kỳ đầu cho Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Trung Quốc. Vậy trung tâm này đã làm gì vào thời gian đó? Trước ngày 16, nhiều bác sĩ ở Vũ Hán đã bị nhiễm bệnh, nhưng vẫn không thể được khẳng định, trong khi đó các trường hợp xảy ra ở Hàn Quốc và Thái Lan vào cùng thời điểm đều được xác nhận. Vậy có phải là Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Trung Quốc không đủ trình độ không? Như đã nói ở trên, lúc ấy họ vẫn đang tối ưu hóa kiểm tra và đo lường thuốc thử, đến ngày 16 mới cấp quyền cho Vũ Hán.
Theo logic của Trung Cộng, chỉ có cơ quan cấp cao nhất mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng, và rốt cuộc thì Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Trung Quốc sẽ không chịu trách nhiệm và chính quyền trung ương lại đẩy trách nhiệm trở lại địa phương. Trong khi Trung Cộng đang đá bóng, thì vô số người dân phải chịu đựng thảm họa giáng xuống đầu.
Chúng ta thử nghĩ, nếu dịch bệnh bùng phát dữ dội và truyền từ người này sang người khác, các bác sĩ tuyến đầu ở Vũ Hán cũng như các chuyên gia từ Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh Trung Quốc là những người hiểu rõ hơn ai hết, phải không? Hơn mười nhân viên y tế đã bị lây nhiễm mà các “chuyên gia” vẫn nói rằng sẽ không truyền từ người này sang người khác.
Sau khi dịch bệnh bùng phát, rất nhiều công ty và cá nhân muốn quyên góp vật dụng khẩn cấp, nhưng không gửi đến Vũ Hán được, bởi vì chỉ có thông qua Hội Chữ thập đỏ Trung Quốc mới có thể được gửi đi. Tuy nhiên, tổ chức này từ lâu đã mất uy tín trong trận động đất ở Vấn Xuyên và các vụ bê bối khác v.v. Vốn dĩ bản thân của việc đóng góp là dựa vào lực lượng xã hội, vậy tại sao nhà nước lại lũng đoạn và độc quyền? Căn bản là Trung Cộng vẫn không muốn sức mạnh của nhân dân phát triển, ngay cả khi nó có lợi cho xã hội.
Trung Cộng kiểm soát nội bộ và bài xích bên ngoài. Vào ngày 28 tháng 1, tại một cuộc họp báo của Bộ Y tế và Nhân văn Hoa Kỳ, Bộ trưởng Hazard tiết lộ rằng, vào các ngày 6, 27 và 28 tháng 1, Hoa Kỳ đã từng đề nghị ba lần về việc gửi các đội ngũ y tế đến Trung Quốc để hỗ trợ, nhưng không được chấp nhận. Mặc dù cuối cùng các chuyên gia Hoa Kỳ cũng được phép đến Trung Quốc, nhưng dịch bệnh đã bùng phát và thời gian chậm trễ này tương đương với sát hại tính mệnh.
Điều này giống hệt như sự từ chối của Mao Trạch Đông về viện trợ lương thực của Liên Xô trong nạn đói những năm 1960. Đối với việc viện trợ lương thực được đề xuất bởi Moscow, Mao đã trả lời rằng: “Ngay cả khi toàn dân Trung Quốc chết đói cũng không cần một hạt ngũ cốc, Đảng và chính quyền Trung Quốc là có dũng khí.” Đối mặt với viện trợ nhân đạo, Trung Cộng coi mạng sống của người dân như cỏ rác, và chỉ coi trọng thể diện của họ mà thôi.
Dịch bệnh không thể kiểm soát, nhưng Trung Cộng lại muốn kiểm soát tư tưởng của người dân, kiểm soát dư luận và kiểm soát quyền phát ngôn.
Trong quyển sách “cửu bình Đảng Cộng Sản”, thì gen “kiểm soát” của Trung Cộng được phơi bày khá rõ ràng, “Đảng cộng sản Trung Quốc lạm dụng vũ lực trắng trợn và ngang ngược: chiếm đoạt tài sản của dân chúng — và nghiêm trọng hơn — tước bỏ quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí của người dân, trấn áp tự do ý chí và tinh thần của nhân dân, tất cả là để đạt đến quyền lực khống chế triệt để toàn xã hội. Xét về mặt này, thì ĐCSTQ là một con quỷ ngoại lai ăn bám có năng lực khống chế tinh thần rất hung bạo, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại”.
“Đảng tính được cưỡng chế lên và trở thành một lối tư duy nhất định, một lối hành xử nhất định. Ban đầu, ĐCSTQ chỉ dùng thủ đoạn này trong nội bộ Đảng, nhưng ngay sau đó đã mở rộng quy mô đến toàn quốc. Dưới cái vỏ dân tộc, lối tư duy nhất định và hành vi nhất định ấy thực chất chính là một thủ đoạn tẩy não đại quy mô để người dân phù hợp theo cơ chế tà ác của Đảng.”
Chỉ cần Trung Cộng còn tồn tại, dẫu chỉ một ngày, thì sự lên xuống của cơ chế này sẽ không bao giờ lấy dân làm gốc. Mạng người là vô cùng quan trọng, là đại sự, nếu dựa vào Trung Cộng mà tiếp tục sống, nó có thể che giấu hết lần này đến lần khác, và không bao giờ thừa nhận sai lầm. May mắn thay, ngày càng có nhiều người đã nhìn thấy rõ ràng hơn mục đích của Trung Cộng và bản chất tà ác của nó. Trong thời gian viêm phổi ở Vũ Hán này, số lượng người làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội của Trung Cộng) đã tăng lên, đây cũng là một ví dụ điển hình.
vn.minghui.org